Edit: Salween
Beta: Gà
Gia đình của Kim Tịch ở ngay thành phố B, nên khi nhận giấy báo trúng tuyển của trường đại học cũng tương đối sớm hơn các sinh viên năm nhất khác.
Tính đến ngày sinh viên năm nhất tới báo danh còn tận mấy ngày, mỗi ngày đều không có việc gì , Kim Tịch chỉ có thể đi bộ quanh quanh trường học để quen với trường mới.
Chợ sinh viên diễn ra nhiều hoạt , các xã đoàn lớn dựng ô dựng lều để kêu gọi người gia nhập.
“Hội sinh viên xin phép phục vụ” mấy chữ màu đỏ to tướng vô cùng nổi bật.
Kim Tịch bỏ tay vào túi, bước những bước dài lộn xộn đi về phía đó, vừa đi tới liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng thẳng tắp của Thẩm Bình Xuyên.
Mấy năm trở lại đây không biết Thẩm Bình Xuyên ăn cái gì, vóc dáng cao lên rất nhiều, cao đến một mét chín, với chiều cao như thì cơ thể rất dễ biến thành cây trúc gầy khô, mà Thẩm Bình Xuyên lại không như , vóc dáng của vừa to lớn vừa cân xứng, cởi quần áo ra hoàn toàn là một thân đầy bắp thịt rắn chắc, vô cùng gợi cảm.
Thẩm Bình Xuyên là kế của Kim Tịch, không có quan hệ huyết thống, mà khi bốn năm tuổi, Kim Tịch đã biết rồi, hai người xem như cãi nhau ầm ĩ quanh năm suốt tháng mà lớn lên.
Lúc học tiểu học Thẩm Bình Xuyên là thành viên ưu tú của đội thiếu niên tiền phong, lên cấp hai cũng là cán bộ lớp, thành ra lại dưỡng thành một người nghiêm túc lại đầy kiên cường.
Lúc này, đứng ở bên trại phục vụ của hội sinh viên, một thân áo sơ mi trắng, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, hai tay chống eo, lông mi cong vút khép hờ, đôi mắt xinh đẹp đào hoa ẩn sau bóng mờ của hàng mi, đang nghiêm túc thị sát hoạt của “dân ” xung quanh.
Ngũ quan tuấn tú đẹp trai, có không ít nữ sinh tròn xoe mắt chằm chằm, thậm chí còn có em chủ đưa coca lạnh cho .
Đương nhiên, Thẩm Bình Xuyên sẽ không vô duyên vô cớ tiếp nhận cảm của người khác.
Anh là thành viên của hội sinh viên, nhất định phải giữ dáng vẻ của ban cán bộ, điều đầu tiên là tuyệt đối không nhận “hối lộ”, nam nữ đều không .
Kim Tịch vừa thấy thì như thấy quỷ , xoay người chạy.
Sự việc “lấy hành lý bắt cóc tống tiền” vào ngày khai giảng đầu tiên đã khiến hiểu , phải phân rõ giới hạn với “kẻ thù chung của nhân dân” này, đừng là em kế không có quan hệ huyết thống, kể cả là em ruột, cũng muốn vì nước quên nhà, đứng về phía quần chúng nhân dân.
Kim Tịch là một con thú nhỏ, không chỉ không có khí tiết, hơn nữa lá gan còn rất bé, việc “bắt cóc tống tiền” đã dọa chết rồi.
Mấy ngày này, đều tránh mặt Thẩm Bình Xuyên, nhiều lần Thẩm Bình Xuyên đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ chờ , cũng không xuống.
Thẩm Bình Xuyên quay đầu lại thấy Kim Tịch, lập tức không hai lời, sải bước đuổi theo: “Em thối kia, đợi đã.”
Kim Tịch thấy đuổi theo, sợ hãi hô một tiếng, cố bước nhanh hơn về phía trước.
“Chạy cái gì.”
“Vậy đuổi cái gì.”
“Vì sao mấy ngày nay không gặp .”
Kim Tịch vừa chạy vừa lời chính nghĩa: “Chúng ta không có quan hệ máu mủ, bỏ bốn lên năm chính là người lạ, ba là ba em, mẹ em chỉ là mẹ em, không phải mẹ .”
Khuôn mặt “ đây ngồi xem em diễn” của Thẩm Bình Xuyên như vẻ mặt đòi mạng —
“Mẹ em là mẹ em… có phải lại ngứa da rồi không.”
“Anh không đuổi theo em nữa, nếu không em sẽ mách Thẩm!”
“Đừng chạy nữa, ăn sáng chưa?”
“Chưa, đừng đuổi nữa mà.”
Kim Tịch vẫn không dám đường, kết quả là đột nhiên đâm sầm vào một bức tường màu xanh đại dương mênh mông.
Cô nháy mắt cho rõ, đây là học viện quốc phòng đang xếp hàng đứng nghiêm, xung quanh đều là các trai nhỏ mặc quân trang thân cao chân dài.
U u mê mê mà đâm phải một học viên.
Kim Tịch ngẩng đầu, vừa mới thấy đôi mắt phượng hẹp dài kia, con ngươi đen nhánh hiện lên vài phần hoang mang.
Là Bạc Diên.
Anh mặc quân trang thẳng tắp, quy củ mà nghiêm nghị, cái mũ che khuất đi vầng trán rộng của , hai mắt giấu trong bóng tối.
Cơ thể của cứng rắn thật đấy, mũi của Kim Tịch đụng đến phát đau.
Tay của Bạc Diên hạ xuống gáy của Kim Tịch, kéo từ trước người mình ra sau lưng, ngước mắt Thẩm Bình Xuyên đang đuổi theo phía sau–
“Anh ta bắt nạt em?”
Anh vừa hỏi câu này, Kim Tịch như có cảm giác lệ nóng doanh tròng , chàng quân nhân bảo vệ, tràn đầy cảm giác an toàn.
Cô trốn ở sau lưng Bạc Diên, về phía Thẩm Bình Xuyên, thấp giọng : “Học trưởng, ta muốn đánh em!”
Thẩm Bình Xuyên đi lên phía trước, mấy học trưởng ở học viện quốc phòng lập tức di chuyển lên trước, không để cho ta tới gần.
Thẩm Bình Xuyên bình tĩnh : “Đây là em tôi, tôi đến dẫn em ấy đi ăn sáng.”
Bạc Diên thản nhiên : “Người ta có ăn sáng hay không, liên quan gì đến cậu.”
“Cô ấy là em tôi.”
“Vậy cậu gọi ấy một tiếng, xem ấy có đáp lại hay không.”
Thẩm Bình Xuyên sửa sang lại cổ áo, đi tới trước mặt Bạc Diên.
Hai người đàn ông thân cao lớn như nhau xem bộ dạng này như thể máu trong người đang sục sôi.
“Bạc Diên, lần trước cậu giúp em nhà tôi, tôi rất biết ơn. Nhưng đây là chuyện nhà của chúng tôi, xin cậu ý cư xử đúng mực một chút.”
Khóe miệng Bạc Diên nhếch lên, đuôi mắt tỏ vẻ khinh thường: “Em của cậu? Lúc bị người khác bắt nạt sao không thấy cậu đứng ra đầu tiên, bây giờ thì lại tôi ý cư xử đúng mực?”
Thẩm Bình Xuyên không cam chịu tỏ ra yếu thế, giọng chợt cao lên: “Cho nên cậu lấy tư cách gì mà lo chuyện của ấy.”
“Tôi lấy tư cách gì không liên quan tới cậu.”
Thẩm Bình Xuyên nhạt: “Cậu dám có suy nghĩ quá phận với em tôi, ông đây đánh chết cậu, cậu có tin không.”
“Nào, thử xem.” Bạc Diên xắn tay áo đi lên phía trước.
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, hai người đó đều đang nổi giận, cuối cùng Kim Tịch cũng dũng cảm đứng ra, với Bạc Diên: “Thẩm Bình Xuyên chắc chắn đánh không lại đâu, em… cảm ơn học trưởng ạ.”
Cô cúi người xin lỗi , ngẩng đầu về phía Thẩm Bình Xuyên, nơm nớp lo sợ : “Đi thôi, đi ăn sáng.”
Đúng lúc này, Bạc Diên đưa tay kéo lại, “Không muốn đi thì không cần miễn cưỡng” lời kẹt ở cổ họng nửa ngày, cuối cũng vẫn không ra.
Đúng , không có tư cách.
Thẩm Bình Xuyên kéo cổ áo Kim Tịch xách đi như đang xách con gà con, Kim Tịch vẫn còn thấy áy náy quay đầu lại bằng ánh mắt xin lỗi.
Bạc Diên hai người rời đi, dần dần biến mất trong làn sương còn sót lại dưới ánh nắng sớm mai.
Ánh mắt càng ngày càng trầm xuống.
Mọi người xung quanh Bạc Diên, đến cả mắt thường cũng ra sự khó chịu đó.
Người này ngày thường không quan tâm thứ gì lại tùy tiện, đã lâu không thấy để ý ai đó như thế này rồi.
**
Thẩm Bình Xuyên xách Kim Tịch tới căn tin, dùng thẻ ăn của mình mua một bát cháo rau xanh trứng gà nóng hôi hổi, lại mua thêm hai cái xíu mại và hai quả trứng gà, bưng đến chỗ Kim Tịch.
Nhét cái thìa vào tay , lạnh giọng ra lệnh: “Ăn.”
Một tiếng “ăn” này, ra tư cách trai chí cao vô thượng uy nghiêm.
“Cháo này quá loãng.” Kim Tịch bĩu môi: “Buổi sáng ngoại trừ đồ ăn cay ở bên ngoài, bất cứ đồ ăn gì em cũng không thích.”
“Còn muốn cao lên nữa hay không.” Thẩm Bình Xuyên xoa xoa đầu : “Ăn nhiều trứng gà vào.”
Kim Tịch khó chịu nghiêng đầu sang một bên: “Sau này chúng ta giữ khoảng cách một chút.”
“Nói như là muốn thân thiết với em quá .” Thẩm Bình Xuyên lầu bầu một tiếng: “Chú Thẩm của em nhờ ông đây chăm sóc em thật tốt đó.”
Kim Tịch vùi đầu vào ăn không trả lời , Thẩm Bình Xuyên tiếp tục cằn nhằn: “Chỉ là một em kế, như đang giao bảo bối vào tay …… đều lên đại học cả rồi còn nghĩ là trẻ con chắc.”
Kim Tịch nghe lời này của người nào đó, cũng không biết là đang ghen tị hay đố kị, chắc là một trong hai cái đó rồi.
“Anh đắc tội với người ta, người ta không dám trêu chọc đến , lại tính lên đầu em.” Kim Tịch buồn bực : “Em thiếu nợ Thẩm Bình Xuyên à.”
Thẩm Bình Xuyên kéo kéo bím tóc đuôi sam như đuôi con bò cạp của : “Em đến nhà , là ăn nhờ ở đậu đó hiểu không, lại không thấy em giống như em kế của mấy nhà khác, ngoan ngoãn dễ bảo, còn em thì cái gì cũng cố cướp với .”
“Em cướp với lúc nào, rõ ràng là bắt nạt em mà.”
Thẩm Bình Xuyên thấy thực sự ăn không biết ngon, ngồi một lúc, lại đi mua bát mỳ cay nhỏ, tự ăn, mà lấy ra bát nhỏ bỏ vào vài sợi mì, để nếm thử chút mùi vị.
Cuối cùng, Kim Tịch vẫn lấy cái bát nhỏ trước mặt Thẩm Bình Xuyên qua, đẩy bát cháo đã bị khuấy thành nước cho Thẩm Bình Xuyên.
Thẩm Bình Xuyên váng dầu nổi lơ lửng trên mặt cháo, ghét bỏ : “Có phải ác quá rồi không.”
“Chỉ ác với thôi.”
Tuy rằng tỏ ra ghét bỏ, vẫn ăn hết sạch bát cháo.
Năm sáu tuổi ấy, gặp Kim Tịch nhỏ hơn mình một tuổi. Ba đưa bé này tiến vào nhà, đây là em , sau này rồi, là trai thì phải biết bảo vệ em .
Khi đó mắt Thẩm Bình Xuyên sáng lên, trong lòng tràn đầy dịu dàng và thích, mong muốn có em biết bao nhiêu, bây giờ giấc mơ thành sự thật, rất thích Kim Tịch, lập tức chạy đến âu yếm như kim cương quý !
Ba và mẹ của Kim Tịch kết hôn, cũng không cảm thấy ác cảm, vì lúc mẹ sinh ra đã gặp phải bất trắc mà qua đời, sáu năm sau mẹ của Kim Tịch đến, ngược lại khiến Thẩm Bình Xuyên có khao khát thương của mẹ từ bấy lâu.
Về Kim Tịch thì vừa lo sợ vừa như đứa em bé bỏng, hơn nữa Thẩm Bình Xuyên rất thương, cũng bắt đầu trưng ra bộ dáng mà những người trai nên có.
Đối với những thói quen không tốt của , Thẩm Bình Xuyên phải uốn nắn lại.
Ví dụ như đi ngủ sớm, đêm đến, luôn luôn đến cửa phòng của , nếu như thấy qua khe cửa vẫn còn ánh sáng, sẽ ra sức gõ cửa, nhắc nhở con cú đêm nào đó, nếu không đi ngủ thì sẽ đánh cho một trận!
Kim Tịch vẫn luôn cảm thấy, Thẩm Bình Xuyên là kế, đúng là rất có dáng vẻ của một người kế: mười năm như một vẫn luôn ghét , dày vò , thậm chí còn có lúc sử dụng thủ đoạn bạo lực, áp bức .
Hai người ở nhà, dăm ngày ba bữa là lại đánh nhau, mỗi lần như thế, Thẩm Bình Xuyên luôn bắt nạt đến mức phát khóc.
Cô kể khổ với mẹ mình, mẹ lại , vì trai quý con nên mới nghiêm khắc như .
Kim Tịch cạn lời.
Quý mà bắt nạt , đây là quý kiểu thần kinh gì .
Dần dần Kim Tịch lớn lên, cấp hai cấp ba đều học cùng một trường với Thẩm Bình Xuyên, mỗi khi trong trường có nam sinh tỏ với Kim Tịch, Thẩm Bình Xuyên luôn từ trong cái góc xó xỉnh nào đó chui ra, kéo thẳng ra đằng sau, hung dữ : “Em tôi còn phải thi đại học, không sớm, nếu như cậu còn dám dây dưa với em tôi, tôi sẽ tố cáo cậu với thầy giáo.”
Đúng , cán bộ lớp, sẽ không hở tí là vung nắm , chỉ biết tố cáo với thầy giáo.
Toàn bộ thời thanh xuân, Kim Tịch luôn ở dưới bóng của Thẩm Bình Xuyên, sống không bằng chết, không dễ dàng gì mới đợi mặt hàng này đi học đại học, kết quả không đến một năm, chính cũng thi đỗ đại học B.
Cuộc sống này, thật không dễ thở mà.
Ăn sáng xong, Thẩm Bình Xuyên còn có việc ở hội sinh viên, đi tới cửa căn tin, hỏi Kim Tịch: “Đi đâu đấy.”
Kim Tịch: “Đi bộ chút thôi.”
Thẩm Bình Xuyên: “Em có thẻ sinh viên rồi sao?”
Kim Tịch: “Vẫn chưa.”
Vì Thẩm Bình Xuyên đưa thẻ sinh viên của mình cho Kim Tịch: “Đi thư viện đọc sách đi.”
Kim Tịch: …
Có thể không đồng ý không.
Thẩm Bình Xuyên sửa lại cổ áo cho Kim Tịch, dặn dò: “Quần áo phải gọn gàng, đừng để lượm thượm quá.”
“Ờ.”
“Còn nữa, cái người gọi là Bạc Diên đó, em nên ít qua lại với cậu ta chút đi.”
Giọng điệu Kim Tịch cao lên: “Vì sao?”
“Tên đó không phải người tốt lành gì.”
“Anh ấy có chỗ nào không phải người tốt?”
“Chỗ nào cũng không tốt.”
Lời này của Thẩm Bình Xuyên, Kim Tịch tuyệt đối không tin.
Thẩm Bình Xuyên đã câu này không ngoài năm mươi lần rồi, mỗi lần đều là những người khác nhau, đối với mà , bất cứ người con trai nào tiếp cận Kim Tịch, đều không phải người tốt.
Thẩm Bình Xuyên xoay người rời đi.
Kim Tịch bóng lưng cao to rộng lớn của , đột nhiên kêu một tiếng: “Thẩm Bình Xuyên, có phải rất ghét em không.”
Bước chân hơi dừng lại, mà vẫn không quay đầu, chỉ buồn bực hừ một tiếng: “Đúng .”
“Vì sao?”
Kim Tịch chưa bao giờ không nghe lời, vì sao luôn đối xử với như ?
Thẩm Bình Xuyên ngẩng đầu trời, lẩm bẩm : “Anh em kế là khắc tinh, em không hiểu sao?”
Kim Tịch cảm thấy rất mệt mỏi: “Em không muốn đánh nhau đấu võ mồm với , mệt lắm, lên đại học đều là người trưởng thành cả rồi, nếu như ghét em, thì sau này cách em xa một chút đi.”
Cô xong, liền đi về phía thư viện.
Gió nổi lên, lá cây ngô đồng rơi xuống xào xạc, bóng lưng gầy yếu của nhỏ dần dần biến mất trong ánh sáng của tia nắng ban mai.
Thẩm Bình Xuyên đứng lặng đó hồi lâu, rồi thong thả nâng bước rời đi.Tác giả có lời muốn : Không hề sai, đây chính tông là em hoa nhựa 2333 (2333: hahahaha).
Bạn thấy sao?