19
Trong lúc đang trò chuyện với Quý phi, tôi thoáng thấy vẹt nhỏ.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ.
” Tại sao ta lại nghe tiếng lòng của thực vật? ”
Tại sao lại là thực vật?
Tại sao lại là tôi?
Trinh nữ thảo, nguyệt quý, dây leo mỹ nhân… chúng đều có một điểm chung đều là những loài thực vật cung điện nuôi dưỡng.
Từ cách năng, có thể suy ra, chúng đã tồn tại ở đây ít nhất hơn mười năm.
Xuân sấm, hạ mưa, thu gặt, đông tàng, năm này qua năm khác, bốn mùa luân chuyển, rốt cuộc loài thực vật nào có thể tồn tại hơn mười năm?
Chỉ có thể là… linh hồn con người.
Một cây cối bình thường, tuyệt đối không thể biết đến những bí ẩn về xuyên không như .
Cho nên, những “thực vật” đã từng đối thoại với tôi, để tôi nghe thấy tiếng lòng đều là những người xuyên không tiền bối.
Bọn họ từng khoác lên người xiêm y lộng lẫy, hưởng vinh hoa tột đỉnh.
Thế cuối cùng, đều chết yểu thảm thương.
Linh hồn bị trói buộc vào những khóm cây nhỏ bé này.
Mà tôi tôi không cam lòng, cũng không muốn bước vào vết xe đổ ấy, không muốn lặp lại vận mệnh bi thảm đó.
Quý phi từng , Lý Thanh Ý sai người hãm tôi, thực chất chính là đang từng bước vây ép, bóp nghẹt tôi.
Vì sao hậu cung lại không có con nối dõi?
Đến giờ phút này, chân tướng mới dần sáng tỏ.
Là bởi vì hắn bằng niềm kiêu ngạo của một người đến từ thế giới hiện đại, không cho phép bản thân bị cổ đại đồng hóa, không cho phép sinh ra một đứa trẻ lai lịch mơ hồ giữa hai thế giới.
Nếu tôi không sớm tìm cách thoát thân, đến khi giá trị bị vắt kiệt, số phận của tôi sẽ là bị giam cầm trong Cảnh Dương Cung, trở thành một con rối mang danh “Trân phi”.
Cây đào khẽ thở dài một tiếng.
【Đứa nhỏ ngốc này, cái mà ai ai cũng mơ ước, mà ngươi lại tránh như tránh tà.】
Tôi ngẩng đầu lên cây đào cao vút.
” Những gì người người đều thèm muốn, chưa chắc đã là điều tốt. ”
” Nếu ta có thể trở về, ta nhất định sẽ sống thật tốt, không bao giờ mặc kệ số phận mình bị vùi dập nữa. ”
Cành đào trĩu nặng những trái chín, khẽ đong đưa, như cách không mà vuốt nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
【Muốn quay về, kỳ thực rất đơn giản.
Chỉ cần thân xác này chết đi, linh hồn ngươi sẽ không còn nơi nương tựa.】
【Ba ngày sau sẽ có nhật thực, đó là cơ hội duy nhất.】
20
Tôi tức tốc tìm đến Quý phi.
Tôi tóm tắt mọi chuyện cho nàng nghe, ánh mắt đầy mong đợi nàng.
Tôi biết, đối với một người cổ đại mà , những chuyện thế này quá khó lý giải, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ kiên nhẫn giải thích từng chút một.
Cho dù nàng không tin, tôi cũng có thể chấp nhận.
Không ngờ, Quý phi chỉ khẽ nhíu mày, rồi rất nhanh thả lỏng, bình thản đáp:
” Ta hiểu. ”
” Nghe nhiều năm trước, khi thiên cẩu thực nguyệt, cung nữ Uyên nhi bên cạnh Thái hậu đột nhiên biến mất, hẳn chính là chuyện ‘xuyên không’ mà ngươi vừa . ”
Tôi kích gật đầu liên hồi:
” Đúng , đúng ! ”
Sợ nàng suy nghĩ nhiều, tôi đã giấu nhẹm chuyện Lý Thanh Ý cũng là người xuyên không.
Quý phi trầm ngâm:
” Vậy là, chỉ cần ngươi chết đi… liền có thể trở về? ”
” Đúng , đúng ! Nhưng mà, Đào tỷ tỷ , phải đúng ba ngày sau, hơn nữa, cái chết ấy phải xảy ra một cách ‘tự nhiên’, không thể là việc chúng ta sắp đặt trước. ”
” Vậy thì khó rồi…”
Quý phi cau mày, tựa như đang cân nhắc điều gì:
” Ngươi cứ tạm thời trở về đi, để ta nghĩ thêm đã. ”
Hôm nay đã phiền nàng quá nhiều, tôi cũng không tiện lưu lại lâu, đành cáo lui, men theo lối nhỏ, một mình quay về Cảnh Dương Cung.
Liên Chi vì ỷ mình sủng ái, hôm nay chẳng thèm theo tôi đi thỉnh an.
Cho nên lúc này tôi chỉ đơn độc một mình.
Khi đi ngang qua một cái ao nhỏ, bỗng có tiếng người khẽ gọi phía sau:
” Bội Thảo. ”
Bước chân tôi khựng lại, kinh ngạc quay đầu.
” Hoàng hậu nương nương? ”
Tôi từng nghĩ Người đã quên tôi, hoặc cũng xem tôi như một cái gai trong lòng.
Thế lúc này, khi Hoàng hậu nương nương gọi tôi, giọng Người lại vô cùng dịu dàng.
Tựa như vẫn là vị Hoàng hậu tao nhã ôn nhu năm nào.
” Những ngày qua… ngươi vẫn ổn chứ? ”
Tôi hơi lắp bắp:
” Vẫn… vẫn ổn ạ…”
Hoàng hậu thở dài:
” Những lời trước đây ta từng , ngươi đừng để trong lòng. Chỉ là vì…”
Người còn muốn gì đó, khi về cuối con đường, ánh mắt khựng lại.
Trinh tần đang cầm diều, vui vẻ chạy về phía này.
Nàng ta hoàn toàn không thấy chúng tôi:
” Hôm nay trời đẹp, lại vừa hay ghét cay ghét đắng người nào đó bị thương, chúng ta ra đây thả diều thôi! ”
Chạy đến gần, nàng ta mới bất chợt trông thấy tôi.
Trinh tần lập tức dựng thẳng đôi mày liễu, gằn giọng:
” Quấn lấy Hoàng thượng còn chưa đủ, bây giờ lại bám dính lấy Hoàng hậu nương nương nữa sao!”
21
Nếu trong cung ai có thế lực, ngoài Hoàng thượng, Thái hậu và Hoàng hậu, thì chỉ còn Trinh tần.
Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nếu Trinh tần thông minh hơn một chút, không chừng tôi còn có thể mượn tay nàng ta
tự biên tự diễn cho mình một cái “chết tự nhiên” hoàn hảo.
Chỉ tiếc rằng — lúc mẹ nàng sinh nàng ra, chắc đã dùng sức quá mức, kẹp khiến cái đầu nàng không còn linh hoạt.
Ví dụ như lúc này đây, nàng chỉ có thể giận dữ vô ích, nổi cơn điên cuồng chẳng đem lại chút tác dụng nào.
” Ngươi có mưa gió trong hậu cung đi nữa thì sao? Ta cũng chẳng kém cạnh gì! ”
Đứa trẻ này đến chửi tục cũng không biết.
Bị nàng ta náo loạn như , tôi cũng chẳng còn tâm trạng để chuyện tiếp với Hoàng hậu nương nương nữa, chỉ hành lễ rồi lặng lẽ rời đi.
Vết thương trong lòng đã để lại rồi, giờ có xin lỗi, thì cũng có ích gì đâu?
Tôi vừa đi vừa nghĩ, phải thế nào cho đúng vào ba ngày sau.
Đào tỷ tỷ đã tiến lên hay lùi lại đều không kịp nữa, chỉ có ngày đó là thời cơ tốt nhất.
Tôi tin nàng.
Dù có phải chết một lần vô ích, tôi cũng không muốn tiếp tục chịu nhục ở cái thế giới cổ đại này.
Dù sao, tôi cũng đã là người từng chết một lần rồi, chẳng phải sao?
Chưa kịp chờ tin từ Quý phi, thì trong cung đã truyền tới một tin khác:
Chuẩn bị tổ chức yến tiệc buổi tối.
Nghe đâu là hai vị hoàng đệ của Hoàng thượng trở về kinh báo cáo công việc, Hoàng thượng đặc biệt mở tiệc tẩy trần đón tiếp.
Trinh tần tự nhiên bận rộn đến quên trời đất, tuyên truyền khắp hậu cung.
Dù sao thì, hai vị hoàng đệ ấy cộng thêm vị trong cung hiện tại đều là biểu ca ruột thịt của nàng ta.
Bạn thấy sao?