10 Mưu mô ngấm ngầm trong cung, tôi căn bản không hiểu nổi.
Thế Trinh tần lại như oan hồn bám riết lấy tôi.
Nàng ta chỉ tay năm ngón, bất chấp tôi đang trực ban, cứ thế lôi tôi ra ngoài, bắt tôi bánh.
” Mau, ngươi thế nào? Làm lại một lần cho bổn cung xem! “
Sau khi xin phép Hoàng hậu nương nương, tôi đành bất đắc dĩ cho nàng ta coi.
Đại khái, đến cả Hoàng hậu cũng không thể gì Trinh tần.
Trinh tần năm nay mới mười tám tuổi, là cháu ruột của Thái hậu, đồng thời cũng là hổ nữ của tướng môn danh gia.
Nghe nàng ta mười lăm tuổi đã có thể tay không đánh chết một con hổ già.
Sau này, khi tướng quân họ Trương tổ chức tỉ võ kén rể, đám ứng thí không ai đỡ nổi quá ba chiêu của Trinh tần.
Cuối cùng, Hoàng thượng không nổi nữa, đành phải đích thân “thu nhận” nàng.
Với thân phận cao quý như thế, lại có Thái hậu chỗ dựa, Trinh tần trong cung chẳng khác gì muốn trời đất thế nào cũng .
Tôi cũng đành phải cắn răng, nhắm mắt bị nàng ta sai khiến.
May thay, ông trời vốn công bằng, đã cho nàng một khuôn mặt xinh đẹp và võ nghệ như hack game, thì lại quên ban cho nàng thứ quan trọng nhất — đó là cái đầu óc.
Trinh tần đúng là một “tiểu ngọt ngốc” chính hiệu!
Khi tôi bánh hoa quế cho nàng, nàng ôm má ngây ngốc, mơ màng : ” Nếu huynh Cẩn của ta mà ăn bánh hoa quế ta tự tay thì… “
Một lát sau, lại xoắn xuýt đổi tư thế, ấp úng: ” Nếu lỡ như huynh ấy vô ta thì biết sao đây? “
…
” Chúng ta sinh mấy đứa con thì vừa nhỉ? “
” … “
Tôi cạn lời, thật sự không biết nên đáp thế nào cho phải.
Tôi thật sự chỉ muốn cạy đầu nàng ta ra, thay Thái hậu nương nương xem thử bên trong có phải toàn nước hay không.
Hoàng đế có thể chỉ vì một đĩa bánh mà ai đó sao?? Hậu cung đến nay còn chưa có con nối dõi, chẳng lẽ một cái bánh hoa quế là đủ giải quyết?
Trinh tần lăn lộn ở Phượng Ngô Cung ba ngày, cho tới khi học cách bánh hoa quế, mới thoả mãn rời đi.
Sau khi nàng ta đi, Lễ mụ tôi đầy hàm ý, khẽ : ” Bội Thảo, ngươi cũng giỏi thật đấy. “
Tôi còn biết gì khác?
Chỉ có thể gãi đầu ngô nghê: ” Đều nhờ mụ dạy bảo tốt. “
Lễ mụ liếc tôi một cái, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tối hôm đó.
Hoàng đế nghỉ lại ở Súc Ngọc Điện của Trinh tần.
Chỉ vì đĩa bánh hoa quế kia.
11 Triều chính nổi sóng, hậu cung lại trở về vẻ bình lặng thường ngày.
Nhờ hôm ấy Trinh tần sủng ái, địa vị của tôi ở Phượng Ngô Cung bỗng trở nên hết sức lúng túng.
Nếu tôi vô dụng, thì bánh hoa quế do tôi lại chính là thứ Hoàng đế thích.
Nếu tôi hữu dụng, thì tôi lại bị dính dáng mập mờ với Trinh tần.
May mắn thay, Hoàng hậu nương nương lòng dạ khoan hậu. Ngài cho gọi tôi vào, ân cần căn dặn:
” Những lời dèm pha bên ngoài, ngươi không cần để tâm. Chỉ cần lòng ngươi vẫn ở Phượng Ngô Cung là đủ rồi. “
Ra khỏi điện, tôi đã trở thành nhị đẳng cung nữ.
Từ phòng ngủ chật chội đông đúc, chuyển sang gian phòng bốn người rộng rãi hơn.
Tôi suýt nữa thì bật khóc, chỉ muốn ngay tại chỗ quỳ xuống trâu ngựa cho Hoàng hậu nương nương.
Không sợ môi trường công sở khắc nghiệt, chỉ sợ nhất là gặp phải ông chủ không ra gì.
Còn gặp người nhân hậu như Hoàng hậu, tôi nhất định phải hết lòng vì Người mà việc!
Kim thủ chỉ nghe tiếng lòng cây cối vẫn còn, vì tạp âm quá nhiều, nhất thời cũng chẳng thu gì rõ ràng.
Một lần cờ, lại nghe khi ở trong cung Trinh tần.
Khóm nguyệt quý nàng ta trồng thong thả buông lời: ” Hoàng đế lão nhi thích yếm đỏ. “
Tôi liếc khóm nguyệt quý, lại liếc Trinh tần.
Nguyệt quý tiếp tục: ” Người còn thích loại yếm… khoét lỗ. “
Tôi: ………
Trinh tần nghi hoặc tôi, còn giơ nắm tay huơ huơ trước mặt tôi.
…… Sao tôi cứ có cảm giác, thứ thật sự thích yếm khoét lỗ là chính nàng ta ???
Cứ thế.
Tôi vừa chờ cơ hội, vừa đi lại khắp các cung.
Lễ mụ vì tuổi đã cao, thấy Hoàng hậu nương nương ngày càng tín nhiệm tôi, liền gọn ghẽ dứt khoát đẩy hết công việc vào tay tôi.
Thúy Chi đã chết, tôi nghiễm nhiên trở thành “người phát ngôn” của Hoàng hậu nương nương trong các cung.
Cung Quý phi tôi ít lui tới, Lễ mụ bảo rằng Quý phi chẳng hề hiền lành như vẻ ngoài.
Còn cung Trinh tần thì càng không cần tới, nàng ta vốn chẳng thiếu gì ban thưởng, cũng chẳng thèm nịnh nọt ai.
Lựa tới chọn lui, trong cung chỉ còn lại một nơi cần phải đối phó.
Từ Ninh Cung của Thái hậu.
Hiện tại trong cung có hai vị Hoàng Thái hậu.
Tây cung địa vị tôn quý, Đông cung nắm thực quyền.
Không vì gì khác, một người là chính thất, Hoàng hậu tiền triều mẹ kế của Hoàng đế.
Người kia là sinh mẫu của Hoàng đế Trương Quý phi từng sủng ái nhất hậu cung.
Nếu ai khó đối phó hơn… nghe ra e rằng chỉ có vị Thái hậu bên Đông cung này.
Trước khi tới Từ Ý Cung, tôi lặng lẽ tìm ngự trù hỏi thăm tin tức. Ông ta chỉ thở dài:
” Thái hậu nương nương sinh ba hoàng tử, một vị là đương kim Hoàng đế, còn lại là Duyện vương và Ngụy vương, hiện giờ đều đang ở đất phong tròn chức phận.
Chỉ là, dưới gối Thái hậu nương nương từng có một công chúa, đã mất sớm, bao năm nay Người vẫn luôn ghi nhớ không nguôi, năm ngoái còn cho thắp đèn trường minh vì nàng. “
Tôi càng nghe càng thấy tò mò về vị Thái hậu này.
Chỉ thương nhớ một công chúa mà không mấy nhắc đến hoàng tử chuyện như , ở thời cổ đại đúng là hiếm thấy.
Bước vào Từ Ý Cung.
Thái hậu đang ngồi trong tiền điện thưởng hoa.
Mỹ nhân dù đã về chiều, phong tư vẫn chưa hề tàn phai.
Người nâng chén trà nhấp từng ngụm chậm rãi.
Thế , khi ánh mắt tôi lướt qua y phục trên người Thái hậu, lòng tôi bỗng chốc lạnh buốt.
Đây… đây chẳng phải y chang bài tốt nghiệp của sư tỷ tôi sao?!
12 Trước khi bước chân vào ngành internet, tôi từng là một nhà thiết kế thời trang.
Vốn dĩ với tám quả gan khỏe mạnh, công việc sáng sáu giờ tối mười hai giờ này rất hợp với tôi.
Nào ngờ, chỉ vì bài tốt nghiệp quá nổi bật, lại vô cản đường con ông cháu cha, nên bị đè ép tơi tả.
Không hiểu nổi!
Thời nay, học thuật cũng đầy rẫy bọn “Lã Bất Vi” ăn hối lộ thế này sao?
Ăn bớt, lấy cắp ý tưởng cũng đành đi, mà còn muốn tranh đoạt cả hư danh?
Thật sự, ngay cả ở thời cổ đại, e rằng cũng chẳng có chuyện tởm lợm đến thế.
Bị đả kích thê thảm, tôi dứt khoát theo bước sư tỷ, nhảy vào giới blogger mạng.
Dù không đến mức nổi đình nổi đám, chí ít cũng đủ cơm ăn áo mặc, sống tạm ổn qua ngày.
Sư tỷ tôi tên là Tuyết Yên.
Chính quy xuất thân từ ngành mỹ thuật, học cùng trường với tôi, chỉ là tốt nghiệp sớm hơn mấy năm.
Mấy năm trước, sự nghiệp blogger của sư tỷ rất thành công, như diều gặp gió.
Thế sau hiện tượng “thất tinh liên châu”, sư tỷ đột ngột chuyển hướng, dốc lòng vào ngành văn hóa cổ vật.
Tôi không hiểu rõ lắm, vẫn luôn tôn trọng lựa chọn của ấy.
Trương Thái hậu tôi, mỉm dịu dàng: ” Bánh hoa quế mà Hoàng đế thích ăn, là do ngươi ? “
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Bà đặt chén trà xuống, liếc tôi một cái: ” Ai dạy ngươi ? “
…Ai dạy tôi?
Tất nhiên là sư tỷ rồi.
Những năm đầu mới ra trường, chẳng có cái ăn, cũng chẳng có nơi nương tựa, tôi chỉ đành cắm rễ ở xưởng của sư tỷ suốt mấy tháng trời.
Lúc rảnh rỗi, sư tỷ thường tiện tay dạy tôi vài món.
Công thức bánh hoa quế lần này, phần lớn là học từ các ngự trù, chỉ có một điều duy nhất là do sư tỷ tôi đích thân chỉ dạy.
Tôi rũ mắt, đáp khẽ: ” Là nô tỳ học từ tỷ tỷ trong nhà. “
Trương Thái hậu hỏi tiếp: ” Ngươi quê quán ở đâu? “
” Khởi bẩm, dân nữ quê ở Khải Bình. ” Tôi thành thật đáp, lại sợ nơi này không trùng khớp với cổ đại, bèn bịa thêm một câu: ” Chỉ là một thị trấn nhỏ thôi ạ. “
Không ngờ, trong mắt Thái hậu bỗng hiện lên vẻ ngẩn ngơ, bà khẽ lẩm bẩm: ” Khải Bình à… “
” Ta có một cố nhân, cũng là người Khải Bình. “
Có lẽ mệt mỏi, Thái hậu phất tay, ra lệnh cho tôi lui xuống: ” Thôi, ta lại nhiều lời rồi, lui xuống đi. “
Tôi mơ mơ hồ hồ rời khỏi điện.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?