Nhưng không ngờ đến tối hôm sau, tôi lại thấy ta ngay dưới lầu.
Toàn thân ta gầy gò đến thảm , ánh mắt ánh lên thứ ánh sáng kỳ dị, cả người không ngừng run rẩy.
“A Thanh.”
Thấy tôi, ta bước lên một bước muốn kéo tôi, nhận ra điều gì đó, ta lại lùi vài bước, giữ khoảng cách với tôi.
“Em sống tốt chứ?”
Đôi mắt đỏ hoe của ta mang theo sự lưu luyến và không nỡ rời.
Tôi gật đầu, giữ nụ lịch sự đáp lại: “Cũng ổn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cả hai im lặng. Một lúc sau, tôi mở lời trước: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.”
Tôi ngạc nhiên quay lại, thấy Tống Sâm Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, nở nụ vừa bình thản vừa bi thương:
“Anh muốn với em rằng, năm xưa khi ở bên em, quả thật đã từng nghĩ đến việc tìm một người phụ nữ để chỗ dựa, giúp vượt qua giai đoạn khó khăn.”
“Nhưng sau này, khi thực sự ở bên nhau, nhận ra mình đã thật lòng em.”
“Anh cũng từng nghĩ rằng chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời, sau khi Giang Hữu Ninh về nước, mới nhận ra rằng vẫn không cam lòng.”
“Là lỗi của , đã không kiểm soát bản thân, để sự không cam lòng ấy lan rộng, mới dẫn đến cảnh như hôm nay.”
“Anh biết em sẽ không tha thứ cho , dù là vì Tiểu Bảo hay vì chính bản thân em, em cũng sẽ không tha thứ, đúng không?”
Khi hỏi câu cuối cùng, ánh mắt Tống Sâm Phong sâu thẳm, mang theo sự cẩn trọng vừa như dò hỏi, vừa như niềm hy vọng khát khao.
Tôi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Sẽ không.”
Ánh sáng trong mắt ta hoàn toàn tắt ngấm.
Một lúc sau, ta khó nhọc nở một nụ , vẫy tay với tôi:
“Chúc em sống ngày càng tốt hơn, A Thanh.”
“Xin lỗi.”
Nghe ta xong, tôi quay người rời đi.
Nửa đêm tỉnh giấc, tôi theo thói quen ra cửa sổ, dưới lầu không còn ai nữa.
Sáng hôm sau, tôi mới biết tin Tống Sâm Phong đã qua đời.
Anh ta bị bắn chết ngay trên đường.
Nguyên nhân là do phát bệnh dại, lao ra đường cắn người.
...
12
Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ kỳ lạ của Tống Sâm Phong hôm qua, cảm thấy có gì đó không đúng.
Hóa ra lúc đó, ta đã có dấu hiệu phát bệnh, chỉ là cố gắng kiềm chế bản thân để không tổn thương tôi.
Trên đường ra sân bay về nước, bệnh của ta phát tác, bị tài xế đuổi xuống xe và bắt đầu cắn người trên đường.
Mỹ không phải là một nơi quá nghiêm ngặt về luật lệ, ta bị người ta bắn chết ngay tại chỗ.
Nghe đến giờ, xác của ta đã bị chó hoang cắn xé nát.
Một ngày việc căng thẳng khiến tôi nhanh chóng quên đi chuyện này, không còn tâm trí để nghĩ ngợi thêm.
Buổi tối vừa về đến nhà, tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ quen thuộc.
Quay lại , một chó hoang bẩn thỉu đang co ro trong góc, ánh mắt đáng thương tôi.
Thấy tôi bước đến, nó không những không sợ chạy đi, mà còn quẫy đuôi dữ dội hơn.
Bộ dạng như thể đã đợi tôi từ rất lâu rồi.
Có lẽ vì nỗi niềm trong lòng, hoặc có lẽ là định mệnh.
Tôi quyết định mang chó nhỏ ấy về nhà.
Nó uống cạn sữa trong sự hạnh phúc, lăn ra sofa ngủ, để lộ bụng, chẳng chút đề phòng với con người.
Tôi vuốt ve bộ lông của nó, quyết tâm sẽ nuôi dưỡng nó.
Có lẽ, đây là Tiểu Bảo đã tái sinh.
Đêm hôm đó, hiếm hoi lắm tôi mới có thể ngủ một giấc thật ngon.
Không còn giật mình giữa đêm, cũng không còn khóc.
Chỉ là mơ thấy Tống Sâm Phong.
Tôi mơ về lúc chúng tôi mới chuyển vào căn biệt thự lớn, Tiểu Bảo lăn lộn trên nền xi măng, cả người lấm lem bẩn thỉu.
Tôi tức giận cầm dép lên định đánh nó, Tống Sâm Phong đã đứng chắn trước mặt tôi:
“Này này này, không đánh con!”
“Để tắm cho Tiểu Bảo, đừng giận mà ~”
Anh ta ôm Tiểu Bảo vào lòng, chẳng hề bận tâm bộ lông bẩn thỉu của nó bẩn chiếc áo sơ mi trắng của mình.
Buổi tối, ta đặt Tiểu Bảo thơm tho vào giữa hai người chúng tôi, ánh mắt sáng rực tôi:
“Chúng ta đừng sinh con nhé.”
“Hãy xem Tiểu Bảo là con của chúng ta, không?”
“Được.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.
Hôm nay là ngày nghỉ, tôi dậy bữa sáng đơn giản để ăn qua loa.
Chú chó nhỏ mới nhặt về thấy liền sủa vang.
Tôi bật , bế nó lên, cho nó và mình một bữa sáng thật thịnh soạn.
Nó ăn rất ngon miệng, còn tôi thì mà vui vẻ.
Mở điện thoại ra, hot search đã đổi sang các tin đồn và scandal của các minh tinh.
Chỉ có một tin không mấy thu hút sự ý lại khiến tôi phải để mắt đến.
[Nghe chó con có cơ hội tái sinh.]
[Chúng có thể chọn người hoặc chó, nếu đời trước còn tâm nguyện chưa hoàn thành, chúng có thể để lại một dấu hiệu trên cơ thể để chủ nhân nhận ra.]
[Hãy xem trên người chó nhà mình có vết bớt nào quen thuộc không. Nếu có, đó chính là chó của từ kiếp trước quay lại tìm đấy ~]
Tôi khựng lại, đặt thìa xuống, ôm chó nhỏ đang ăn rất ngon lành lên.
Trong ký ức của tôi, Tiểu Bảo từng bị chó lớn cắn khi còn nhỏ, để lại một vết sẹo ở sau gáy.
Tôi run rẩy vuốt phẳng từng chút lông trên người chó nhỏ.
Ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi trào ra.
Sau gáy chó nhỏ có một vết sẹo giống hệt vết sẹo của Tiểu Bảo.
Thấy tôi khóc, chó quay lại liếm những giọt nước mắt trên mặt tôi, sủa hai tiếng.
“Tiểu Bảo, chào mừng con về nhà.”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?