“Kể từ khi Giang Hữu Ninh trở về nước, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh còn nhớ mỗi lần về nhà, cảnh thế nào không?”
Tống Sâm Phong mấp máy môi, không nên lời.
“Anh không nhớ à? Để tôi cho .”
“Ba năm, về chưa đến mười lần. Mỗi lần về, Tiểu Bảo đều chạy ra đón . Nhưng lại đá nó ra xa, thậm chí không buồn nó.”
“Anh nó hôi, bảo nó đừng lại gần .”
“Anh ban đêm nó cứ liếm , rất khó chịu, rồi nhốt nó ngoài ban công, không cho vào nhà.”
“Còn nữa ——”
“Đủ rồi!”
Tống Sâm Phong đột ngột lên tiếng, toàn thân run rẩy, quỳ sụp xuống.
Anh ta ôm lấy chân tôi, nước mắt chảy ròng ròng: “Xin lỗi, A Thanh, xin lỗi. Anh có lỗi với em và Tiểu Bảo.”
“Khi đó quá bận, không cố ý...”
Tôi gật đầu, nụ dần biến mất, nghiêm túc ta: “Bận.”
“Bận đến nỗi có thể cùng Giang Hữu Ninh đi khắp các trường huấn luyện chó, cùng ta đi tiêm phòng cho chó.”
“Anh có biết tại sao mình không nhận ra Tiểu Bảo không? Không chỉ vì không về nhà, mà còn vì nó đã bệnh rồi.”
“Nó đã hơn mười mấy tuổi, là một chó già, da thịt đã nhão đi, đi đứng lảo đảo. Mỗi tháng một nửa thời gian nó đều phải nằm viện, có biết không?”
“Anh chẳng biết gì cả, Tống Sâm Phong.”
“Thậm chí, ngay cả khi nó chết, cũng không hay biết.”
“Anh lấy tư cách gì để cầu xin chúng tôi tha thứ?”
Nước mắt của Tống Sâm Phong rơi từng giọt, ta tôi với ánh mắt vừa sợ hãi vừa hy vọng: “Anh phải gì để em tha thứ cho , A Thanh?”
Tôi tự giễu trong lòng.
Tha thứ ư?
Tôi có thể tha thứ, còn Tiểu Bảo thì sao?
Tôi lắc đầu, im lặng không .
Không biết bao lâu sau, Tống Sâm Phong run rẩy đứng dậy, tôi thật sâu rồi quay người bước ra ngoài: “Anh sẽ cho em và Tiểu Bảo một lời giải thích.”
Nhìn bóng lưng ta rời đi, nỗi buồn trong tôi dâng trào đến mức ứa ra khỏi khóe mắt.
Đây không còn là chuyện có thể giải quyết bằng một lời giải thích nữa.
Nếu ngày đó ta có thể nhận ra Tiểu Bảo, nếu ta có thể hối cải như bây giờ, có lẽ tôi đã tha thứ.
Nhưng đời không có nếu như.
…
Tôi về nhà thu dọn hành lý, lấy tấm ảnh gia đình từ khung ra, cắt bỏ phần có hình Tống Sâm Phong và bỏ vào va li.
Ngày hôm sau, tôi định ngủ một giấc rồi lên máy bay rời đi.
Nhưng cả đêm vẫn không ngủ .
Sáng sớm hôm sau, tôi kéo vali chuẩn bị rời đi.
Vừa xuống lầu, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi khựng lại, theo phản xạ về phía ghế sofa.
Xác một con chó becgie nằm ngay giữa sofa, Tống Sâm Phong ngồi thất thần ở đó.
Nghe tiếng , ta từ từ quay đầu lại tôi, trên gương mặt đượm vẻ đau buồn:
“Như đã chưa, A Thanh?
“Anh để nó trả mạng cho Tiểu Bảo, như có phải em sẽ tha thứ cho không?”
Ngay giây sau, cửa chính bị ai đó đẩy mạnh.
Giang Hữu Ninh loạng choạng chạy vào, lúc thấy xác con chó becgie nằm trên sàn, ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất lịm.
...
Tôi đứng lặng, Tống Sâm Phong: “Bây giờ tôi cảm thấy kinh tởm.”
Thật ra, mâu thuẫn giữa chúng tôi không chỉ đơn giản là chuyện giữa Tiểu Bảo hay con becgie này.
Những điều đó chỉ là ngòi nổ.
Rào cản thực sự là ta đã bao lần chọn Giang Hữu Ninh thay vì tôi.
Khi phải chọn một trong hai, thì đừng chọn tôi.
11
Tôi quyết tâm rời đi, lên chuyến bay đã đặt trước.
Lúc hạ cánh đã là nửa đêm.
Tìm chỗ ở, sắp xếp đồ đạc xong, tôi mở điện thoại ra thấy Tống Sâm Phong đã lên hot search.
[Sốc! Tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị bị tố ngược đãi chó! Tàn nhẫn chết thú cưng!]
[Tin nóng: Chú chó bị là của người con ta nhất!]
Hàng loạt tiêu đề nóng hổi.
Tôi nhấn vào, video hiện lên là Giang Hữu Ninh với khuôn mặt tiều tụy.
Bối cảnh là trong bệnh viện.
Cô ta vẫn đang truyền nước, trông vô cùng đáng thương.
Giang Hữu Ninh vừa khóc vừa kể lể không ngừng, rằng năm xưa Tống Sâm Phong đã chia tay một cách tàn nhẫn khi ta đang ở nước ngoài.
Cô ta còn kể chi tiết về cách ta đã dã man con chó becgie của ta.
Dân mạng thương cảm vô cùng, để lại hàng loạt bình luận an ủi ta và chửi rủa Tống Sâm Phong.
Chẳng bao lâu sau, có người phát hiện Tống Sâm Phong đang ở trong bệnh viện.
Trên người ta chi chít vết cắn, có những vết thương sâu đến mức lộ cả xương.
Gương mặt gầy gò của ta đang nhẫn nhịn đau đớn, không có ai xót xa thay cho ta.
Bộ dạng đó càng khiến mọi người tin lời Giang Hữu Ninh là sự thật. Chỉ sau một đêm, tài khoản của ta ngập tràn những lời lăng mạ.
Cuối cùng, ta buộc phải đóng tài khoản.
Sự việc kéo dài suốt một tuần.
Trong tuần đó, tôi thuận lợi nhận việc, ký hợp đồng lớn, bận rộn ngày đêm với việc thiết kế và vẽ bản thảo.
Mỗi lần về nhà, tôi luôn cảm thấy hụt hẫng.
Trong nhà giờ không còn chó nào vẫy đuôi đợi tôi về nữa.
Một tuần sau, tin tức đưa tin tập đoàn Tống Thị sắp sản, đứt gãy nguồn vốn, hiện đang trong trạng nguy cấp.
Tôi nghĩ rằng sau này, tôi sẽ chỉ thấy tin tức về Tống Sâm Phong qua hot search hoặc bản tin.
Bạn thấy sao?