Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Đây là tiền chia tay ư?
Linlin
Tôi sững sờ: “Anh ấy muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”
Dì Trương không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ buồn bã thở dài: “Cô Diệp, có phải đã biết thân phận thật của cậu chủ rồi không? Thật ra ban đầu, cậu chủ muốn đợi thời cơ chín muồi rồi mới nói cho biết, nào ngờ lại sợ rắn đến thế, nên cậu ấy cứ giấu diếm mãi mà không dám nói.”
Tôi im lặng một lát rồi hỏi dì ấy: “Có phải Tưởng Hoài Xuyên không định gặp lại tôi nữa không?”
Dì Trương nhẹ nhàng gật đầu: “Ý của cậu chủ là vậy đó ạ. Nhưng đừng trách ấy, ấy chỉ sợ vết xe đổ mà thôi.”
Vết xe đổ gì chứ?
Tôi gặng hỏi mãi, Dì Trương mới nói ra sự thật.
Dì ấy nói rằng mẹ của Tưởng Hoài Xuyên cũng là người rắn. Nhưng mẹ Tưởng khác Tưởng Hoài Xuyên, bà ấy có thể kiểm soát đuôi rắn, gần như không bao giờ lộ ra, có thể sống bình thường trong xã hội loài người.
Cha Tưởng mẹ Tưởng từ cái nhìn đầu tiên, miệng thì nói không bận tâm chuyện người rắn, hai người họ gắn bó keo sơn, cảm sâu đậm, hạnh phúc bên nhau cho đến khi Tưởng Hoài Xuyên chào đời.
Lúc đó, mẹ Tưởng vừa sinh xong, cơ thể suy yếu nên đã để lộ nguyên hình, khiến từ đó, cha Tưởng nảy sinh ám ảnh tâm lý với bà.
Còn Tưởng Hoài Xuyên, vừa sinh ra thì đã mang đuôi rắn. Khi còn là trẻ sơ sinh thì không thể che giấu việc mình khác biệt hoàn toàn với trẻ con bình thường.
Cha Tưởng nhìn cặp vợ con khác thường này, càng nhìn càng thấy ghét bỏ.
Gia đình họ Tưởng vốn là cao môn lệnh tộc. Họ không ưa mẹ Tưởng, nhân cơ hội hai người họ bất hòa mà giới thiệu một người phụ nữ khác cho cha Tưởng.
Cha Tưởng nhanh chóng thay lòng đổi dạ, dứt khoát thủ tục ly hôn, đuổi vợ con ra khỏi nhà, còn nói họ là quái vật.
Mẹ Tưởng bị phản bội đến thảm thương, qua đời trong u sầu. Lúc bà ra đi, Tưởng Hoài Xuyên mới năm tuổi. Trước khi mất, bà kéo lê cơ thể bệnh tật, giao Tưởng Hoài Xuyên vào tay cha .
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-9.html.]
“Lúc đó, sếp Lão Tưởng đã tái hôn, lại có đứa con khác rồi, nào có tâm trí đâu mà quan tâm cậu chủ? Ông ta ném cậu chủ lại cho tôi, tôi đã chăm sóc cậu chủ lớn lên.
Từ nhỏ, cậu chủ đã suy nghĩ sâu xa, hay lo lắng, tính lạnh lùng, không bao giờ nhúng tay vào việc của người khác. Ban đầu, khi ấy đưa về nhà, tôi còn rất ngạc nhiên, tôi thắc mắc tại sao cậu ấy đột nhiên thay đổi tính nết, nên có hỏi riêng ấy. Cô biết cậu chủ trả lời thế nào không?”
Khi Dì Trương nói câu này, đáy mắt dì ấy ẩn hiện vài phần sầu muộn: “Cậu chủ nói rằng cũng là một người đáng thương, bị cha ruột mang ra bán. Anh ấy nhìn thấy giống như nhìn thấy chính mình của lúc trước - không nhà không cửa, không nơi náu thân, nên mới muốn giúp một tay.”
Sau đó, giúp đỡ hồi lâu rồi tôi lúc nào không hay. Nhưng vì tôi sợ rắn, sợ giẫm vào vết xe đổ nên dù tôi đến điên cuồng, lại vẫn cứ cố giữ khoảng cách.
Trong nhất thời, lòng tôi ngổn ngang trăm mối, không biết nói gì cho phải. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng câu nói cuối cùng của Tưởng Hoài Xuyên cùng với tiếng khóc nghẹn ngào: “Nhiễm Nhiễm, tôi là người như vậy, em còn muốn có tôi không?”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Dì Trương: “Anh ấy ở đâu? Tôi đi tìm ấy.”
Nhưng Dì Trương lắc đầu, chân thành khuyên tôi: “Cô Diệp, đã sợ rắn thì đừng nên dây dưa với cậu ấy nữa. Cậu ấy đã cho tất cả tiền bạc, tài nguyên, các mối quan hệ có thể cho, dù rời xa ấy thì cuộc sống sau này của vẫn sẽ rất tốt.”
Ngày hôm đó, tôi nằm trên giường nhìn mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây ngoài cửa sổ.
Tôi không gặng hỏi về tung tích của Tưởng Hoài Xuyên nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy đi chợ, mua về rất nhiều rắn. Tôi sợ rắn, tôi Tưởng Hoài Xuyên hơn. Nếu đã như vậy thì hãy luyện tập để giảm mức độ sợ hãi, đợi đến khi không còn sợ nữa thì đi tìm ấy.
Một tháng sau, tôi hỏi Dì Trương địa chỉ của Tưởng Hoài Xuyên, đặt chuyến bay sớm nhất đến thành phố của ấy.
Từ khi quen biết, tôi chưa bao giờ xa ấy lâu đến thế. Tôi muốn chạm vào đuôi rắn của ấy, nói với ấy rằng tôi nhớ ấy rồi.
Mật mã căn biệt thự mới của Tưởng Hoài Xuyên vẫn là ngày sinh của tôi.
Anh ấy vẫn ở trong căn phòng dưới tầng hầm không thấy ánh mặt trời.
Khi tôi đến nơi, cửa tầng hầm mở toang, ấy đang nằm một mình trên giường. Bên cạnh giường còn đặt một chiếc gối ôm hình người in ảnh của tôi. Chỉ có ảnh và bảng trắng thì không được chuyển đến.
Bạn thấy sao?