Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Giống như thấy sợi dây chuyền ngọc lam trên cổ tôi quá chướng mắt, vừa hôn vừa dứt khoát tháo chiếc dây chuyền ra. Nhưng tôi không kháng cự mà chỉ ngẩng đầu, ôm lấy cổ , đón nhận nụ hôn của .
Trong không gian ngột ngạt nóng bỏng, tôi nghe thấy nói rằng: “Diệp Tư Nhiễm, tôi chẳng có cách nào với em cả. Tôi thừa nhận rằng tôi thích em.”
Tôi còn chưa kịp vui mừng thì giây tiếp theo, lời nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi.
“Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau.”
Tôi sững sờ: “Tại sao?”
Anh không trả lời mà chỉ không ngừng hôn tôi, đồng thời tháo thắt lưng, kéo tay tôi đặt lên bụng .
Cảm giác dưới ngón tay lạnh buốt.
Cảm giác đó khiến người ta cảm thấy thứ dưới tay mình không giống da thịt con người. Tầm nhìn bị che khuất, tôi không biết mình đang chạm vào cái gì, chỉ vô thức dịch chuyển tay dần xuống dưới.
Sau đó, tay tôi đột ngột dừng lại. Hình như… tôi chạm phải vảy. Đúng vậy, đó là những chiếc vảy hình vòng cung giống như vảy rắn trong phim truyền hình.
Lúc này, Tưởng Hoài Xuyên buông tôi ra, hơi kéo giãn khoảng cách với tôi.
Tầm nhìn không còn bị che khuất, tôi cúi đầu xuống, lập tức da đầu tê dại: ấy vậy mà phần thân dưới của Tưởng Hoài Xuyên lại biến thành một cái đuôi rắn trắng khổng lồ.
Tôi lùi lại một bước, lưng tựa vào tường, lắp bắp hỏi : “Anh, lồng đuôi rắn vào gì vậy? Tức giận vì tôi kích thích nên cố lồng cái này vào để dọa tôi à?”
“Rõ ràng biết là tôi sợ rắn nhất mà.”
Ánh sáng đèn điện chiếu lên đuôi rắn, vảy hiện ra đủ màu sắc sặc sỡ. Thật sự nó quá chân thực, cứ như là đuôi mãng xà thật vậy.
Tôi không dám nhìn nữa mà quay mặt đi, nhắm chặt mắt: “Anh đừng dọa tôi nữa, mau cởi ra có được không? Tôi sợ rắn lớn.”
Khi từng gặp một con rắn nhỏ lúc mới chuyển vào biệt thự, tôi đã sợ đến mức ăn ngủ không yên. Giờ đây, cái đuôi khổng lồ đến vậy xuất hiện trước mặt tôi, cảm giác chạm vào còn y hệt rắn thật, nước mắt tôi sắp rơi xuống rồi.
Thật sự phát hỏng bầu không khí luôn đấy, biết không?
Tưởng Hoài Xuyên không tiến lên, chỉ nhẹ nhàng gọi tôi: “Nhiễm Nhiễm, mở mắt ra.”
“Anh cởi đuôi rắn ra trước đi, cởi ra rồi tôi mới mở mắt.”
Anh như nhẹ thở dài, lại gọi tôi: “Mở mắt ra được không?”
“Không. Không muốn. Tôi sợ vật m.á.u lạnh, tôi thấy rồi thì sẽ gặp ác mộng.”
Tưởng Hoài Xuyên không ép tôi nữa mà chỉ kiên nhẫn chờ tôi. Tôi cố gắng tự chuẩn bị tâm lý vững vàng.
Không sao đâu, chỉ là một đạo cụ thôi mà, có gì mà sợ. Chỉ là ta mặc vào để cố ý dọa tôi, cho dù cảm giác có chân thực đến mấy đó cũng không phải là thật.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-8.html.]
Tôi nheo mắt thành một khe hở, rồi từ từ hé mở.
Nhưng đến khi tôi mở mắt ra, cái đuôi rắn đó hình như đã đậy.
Không lẽ tôi hoa mắt rồi?
Tôi còn định nhìn thêm thì đuôi rắn đột nhiên quét về phía tôi, cuốn ngang lưng tôi lên không trung.
Cảm giác lạnh lẽo và nhớp nháp bao bọc lấy tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng đuôi rắn siết chặt từng chút một, vảy rắn lấp lánh trườn bò trên người mình.
“Không phải giả, là thật. Tôi không phải người bình thường. Bản thể của tôi là rắn, chỉ cần phấn khích, đuôi rắn sẽ lộ ra. Nhiễm Nhiễm, tôi là người như vậy, em còn muốn có tôi không?”
Tôi không nghe rõ những lời sau đó mà tôi chỉ thấy miệng Tưởng Hoài Xuyên đóng mở và cảm thấy bản thân mình choáng váng.
Hóa ra khi con người cực kỳ hoảng sợ thì sẽ ngất đi thật. Trước khi nhắm mắt, tôi thấy ánh sáng trong đáy mắt Tưởng Hoài Xuyên lụi tàn từng chút một cho đến cuối cùng, tất cả tiêu tan vào hư vô.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong biệt thự.
Bác sĩ gia đình đến khám cho tôi, nói rằng tôi chỉ bị kinh hãi, nghỉ ngơi hai ngày là có thể khỏe lại.
Tôi mơ màng, trong đầu toàn là những lời Tưởng Hoài Xuyên đã nói.
Bản thể của ấy là rắn. Nếu bản thể của ấy là rắn thì có thể giải thích được nhiều chuyện từ đó.
Ví dụ như tại sao ấy thích sống ở tầng hầm lạnh lẽo, ẩm thấp.
Ví dụ như tại sao rõ ràng đều là con trai nhà họ Tưởng ấy lại không được quý mến.
Lại ví dụ như tại sao trước khi tôi đến, biệt thự lại nuôi rắn, và tại sao lần trước, con rắn kia lại chui vào phòng ấy.
Tôi chỉ thấy đầu óc mình như bùn, rối bời, chẳng thể nghĩ được gì.
Sau khi tỉnh táo được một lúc, tôi mới chợt nhớ ra Tưởng Hoài Xuyên không xuất hiện.
Linlin
Trước đây, mỗi khi tôi bị chút bệnh vặt, ấy đều lo lắng vô cùng. Trong nhất thời, tôi cũng không biết phải đối mặt với Tưởng Hoài Xuyên thế nào. Tôi vùi mặt vào chăn nửa ngày, cuối cùng, cũng thử gọi điện cho ấy. Thế , ấy không nghe máy.
Suốt hai ngày liên tiếp, ấy không về nhà, cũng không trả lời tin nhắn.
Dì Trương nói với tôi rằng Tưởng Hoài Xuyên ra ngoài bàn chuyện ăn. Nhưng tôi đợi suốt một tuần, ấy vẫn không quay về.
Trước đây, ấy chưa bao giờ mất liên lạc lâu như vậy.
Ngay khi tôi sắp không kìm được, Dì Trương đưa cho tôi một thẻ ngân hàng: “Cậu chủ nói rằng biệt thự này tặng , tiền trong thẻ cũng là của , đủ để tiêu xài không giới hạn trong suốt nửa đời còn lại.”
Bạn thấy sao?