Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Vở kịch múa rất hay, tôi và Bùi Hựu Thanh ngồi cạnh nhau. Mỗi lần cậu ấy nghiêng người trò chuyện với tôi, tôi đều cảm thấy ánh nhìn từ nơi tối tăm đó như có thực thể, lạnh buốt như băng.
Sau buổi biểu diễn, Bùi Hựu Thanh lái xe đưa tôi về. Tôi vừa ngồi vào ghế phụ lái, em ấy đột nhiên đưa tới một hộp quà vuông vắn được gói ghém tinh xảo. Khi mở ra thì thấy bên trong là một sợi dây chuyền ngọc lam tuyệt đẹp.
“Em nhìn thấy ở buổi đấu giá, thấy rất hợp với chị nên tự ý mua luôn, coi như quà đóng máy phim. Quà không đắt tiền, chị đừng ngại nhé. Em… có thể đeo cho chị không?”
Tôi vốn định từ chối liếc mắt thấy người đó cách mình không xa, tôi lại đổi ý.
Thấy tôi ngầm đồng ý, Bùi Hựu Thanh nghiêng người qua, ngón tay của cậu ấy lướt nhẹ qua cổ tôi, cẩn thận đeo vào cho tôi.
“Chị ơi, tối nay kết thúc thì cũng hơi muộn rồi, có lẽ phải hai giờ sáng mới về. Em giúp chị đặt phòng khách sạn ở đây ở tạm, mai hẵng về nhé?”
Cùng lúc đó, màn hình điện thoại của tôi sáng lên do tin nhắn của Tưởng Hoài Xuyên.
"Khi nào về?"
"Không về, ở ngoài với Bùi Hựu Thanh."
"Hôm nay sinh nhật tôi."
"Ồ, vậy chúc sinh nhật vui vẻ."
Sau khi hờ hững trả lời những tin nhắn này thì tôi không thèm để ý đến nữa.
Chiếc xe thể thao màu trắng đưa tôi đến cửa khách sạn, tôi vào phòng của mình. Đó là một phòng có giường lớn, bên cạnh giường còn có chuẩn bị đồ dùng cho việc kế hoạch hóa gia đình một cách chu đáo. Lúc này, tôi mới lề mề lấy điện thoại ra, xem tin nhắn được Tưởng Hoài Xuyên gửi đến một cách dồn dập.
"Về nhà, tôi đến đón em."
"Thấy tin nhắn chưa?"
"Bùi Hựu Thanh có ý đồ bất chính với em, đừng để mình bị cậu ấy lừa."
"Mau về đi."
…
Trước tiên, tôi không vội trả lời mà chụp một tấm ảnh rồi gửi nó cho Tưởng Hoài Xuyên, cố ý lấy nét vào đồ dùng kế hoạch hóa gia đình và thẻ phòng.
"Chúng tôi đã đến khách sạn rồi, không cần lo lắng."
"Bùi Hựu Thanh đẹp trai, tính tốt, còn chiều chuộng tôi. Ở bên cậu ấy, tôi thấy rất tốt."
"Anh Tưởng, chúc mừng đã được giải thoát. Sau đêm nay, tôi chỉ coi là sếp, kính trọng và mến , tuyệt đối sẽ không còn bất kỳ ý nghĩ vượt quá giới hạn nào với nữa."
Gửi xong, tôi lôi ra một bộ váy ngủ lụa từ trong túi, mặc vào rồi gửi một tấm ảnh tự sướng cho .
"Cậu ấy đang tắm. Anh thấy khi ra ngoài mà thấy tôi mặc bộ này thì cậu ấy có thích không?"
Đến khi khung chat hiển thị “đối phương đang nhập”, tôi lại nhanh chóng nhấn thu hồi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-7.html.]
"Ôi, cậu ấy ngại rồi, tôi bị chập mạch, sao có thể cho sếp xem kiểu ảnh kiểu này được?"
"Anh không nhìn thấy chứ? Không nhìn thấy thì tốt rồi."
"Không nói nữa, Bùi Hựu Thanh vừa tắm xong và ra ngoài, cậu ấy đang tìm tôi đó."
Giây tiếp theo, Tưởng Hoài Xuyên gọi điện đến, tôi không nghe mà chỉ lặng lẽ nhấn tắt nguồn. Sau đó, tôi mặc váy hai dây, soi gương tô son, vén tóc ra sau tai rồi xịt nước hoa.
Hương hoa hồng và linh lan lan tỏa, căn phòng ngập tràn sự mờ ám ngọt ngào mà không ngấy.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vội vã dừng lại ở trước cửa, có người điên cuồng gõ cửa.
“Diệp Tư Nhiễm, mở cửa.” Là giọng Tưởng Hoài Xuyên, ngữ điệu cấp bách.
Cuối cùng thì lần này cũng đến lượt không thể ngồi yên được nữa. Nhưng tôi không những không mở cửa, mà còn mở bộ phim Nhật mà mình đã tải sẵn, điều chỉnh âm lượng đến mức tối đa.
Trong phim, tiếng đàn ông và phụ nữ đan xen, nghe mà khiến người ta suy nghĩ lung tung. Cho dù đã từng nghe một lần trước đó thì lúc này, tôi cũng không kìm được mà đỏ bừng mặt.
“Diệp Tư Nhiễm, em đang gì đó?”
Có lẽ người bên ngoài không thể chịu đựng thêm nữa, thẳng thừng quẹt thẻ vạn năng, cửa xông vào. Dù sao đi nữa, khách sạn này cũng là tài sản dưới danh nghĩa của .
Cánh cửa bị đẩy ra, tôi tắt video, nằm sấp trên giường, thong thả nhìn chằm chằm: “Anh Tưởng, sao lại tới đây?”
Hiếm khi tôi thấy Tưởng Hoài Xuyên chật vật như vậy. Trong ấn tượng của tôi, luôn mặc vest chỉnh tề, cùng lắm cũng là một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, sạch sẽ.
Còn lúc này, cổ áo sơ mi của lật lên, tóc mái lấm tấm mồ hôi, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nhìn là biết đã chạy tới đây.
Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện trong phòng chỉ có một mình tôi biểu cảm trên mặt vẫn u ám đến đáng sợ.
Linlin
“Diệp Tư Nhiễm, lừa tôi thì vui lắm à? Cứ phải dồn tôi vào đường cùng thì em mới vui à?”
Tôi ghé lại gần, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo : “Sở dĩ tôi có thể dồn vào đường cùng, chẳng phải là vì tôi ỷ vào việc trong lòng có tôi sao? Nếu không thì vội vàng chạy đến đây gì?”
Anh há miệng như muốn phủ nhận. Tôi túm lấy cổ áo , kéo thấp xuống, tay kia bịt miệng lại.
“Đừng vội ngụy biện. Anh trai, một thời gian trước, em vô đi lạc vào phòng , nhìn thấy gối ôm hình em.”
Đồng tử của lập tức co rụt lại, toàn thân hơi run lên.
“Anh cứ không thừa nhận rằng mình thích tôi một ngày thì tôi sẽ không về nhà một ngày. Tuy lần này là lừa , có dám chắc là lần sau tôi cũng lừa không? Biết đâu một ngày nào đó, tôi thật sự ở bên người đàn ông khác, xem khóc thế nào.”
Tưởng Hoài Xuyên nhìn tôi chằm chằm. Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, đốt ngón tay ẩn hiện màu trắng bệch: “Nhiễm Nhiễm, em nhất định phải ép tôi sao?”
“Không có ép mà. Anh muốn đi thì cứ đi, Bùi Hựu Thanh ở ngay phòng bên cạnh, tôi tìm em ấy là được…”
Tôi còn chưa nói hết thì miệng đã bị Tưởng Hoài Xuyên bịt chặt lại. Anh từng bước xâm chiếm, cướp đoạt không khí trong khoang miệng tôi, tôi chỉ cảm thấy môi lưỡi đều tê dại.
Bạn thấy sao?