Tiểu Bạch Lan – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta đã nói rất rõ về chuyện này rồi. Nếu không có gì nữa thì tôi đi ngủ đây.” Giọng điệu của Tưởng Hoài Xuyên nghiêm túc, cứ như thể người vừa chuyện xấu không phải vậy.

 

Tôi dở khóc dở cười. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì suýt nữa tôi đã tin lời nói dối của rồi.

 

Chỉ là tôi nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng là thích tôi đến vậy thì sao lại giả vờ như không tôi?

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi gọi điện cho thân: “Cậu nghĩ trong trường hợp nào thì một người đàn ông thích một người phụ nữ lại kiên quyết không chịu đến với ấy?”

 

thân không nghĩ ngợi gì mà lập tức trả lời tôi: “Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của tớ thì có lẽ là người đàn ông này mắc bệnh nan y, vì sợ đau lòng nên không ở bên ấy.”

 

Nhưng Tưởng Hoài Xuyên mới đi khám sức khỏe vào mấy hôm trước, tôi còn xem báo cáo kiểm tra của , thấy trong đó có viết trạng của là khỏe như vâm, không có chút vấn đề nào.

 

“Ngoài cái này ra thì còn lý do nào khác không?”

 

thân suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy có thể là họ có quan hệ huyết thống với nhau?”

 

Chuyện này lại càng không thể. Tôi dám thề rằng tôi và Tưởng Hoài Xuyên không có chút quan hệ huyết thống nào với nhau cả.

 

Ở đầu dây bên kia, thân im lặng một lát rồi chốt hạ bằng một câu: “Vậy chỉ còn một trường hợp thôi!”

 

“Gì?”

 

“Anh ta ỷ là có chỗ dựa nên không sợ gì, chưa đủ kích thích mà thôi. Chó bị dồn vào đường cùng còn cắn người, cho dù là người đàn ông có giấu lòng sâu đến mấy thì bị dồn đến đường cùng, ta cũng sẽ bùng nổ.”

 

Tôi thở dài: “Nhưng hôm nay ta đã tận mắt thấy tôi và Bùi Hựu Thanh quay cảnh hôn rồi mà cũng không bùng nổ.”

 

thân hậm hực nói với tôi: “Cậu cũng đã nói rồi, là đang đóng phim mà. Nếu thật sự muốn kích thích Tưởng Hoài Xuyên thì cậu phải tìm một người đàn ông trong đời thực mới được.”

 

Linlin

Sau khi cúp điện thoại, tôi nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Vừa hay lúc này, Bùi Hựu Thanh gửi tin nhắn đến: “Chị ơi, không phải là chị vẫn luôn muốn xem vở kịch múa “Hồng Lâu Mộng” sao? Em kiếm được hai vé rồi, cuối tuần này, mình cùng đi xem nhé?”

 

Vốn dĩ tôi định từ chối em ấy nghĩ đến lời của thân và bộ dạng giả vờ lạnh lùng của Tưởng Hoài Xuyên, tôi d.a.o , đột ngột đổi ý.

 

Tôi đáp: “Được.”

 

Thứ Bảy tuần này là sinh nhật của Tưởng Hoài Xuyên.

 

Trước đây, vào sinh nhật , tôi đều nấu một bàn thức ăn để chúc mừng, rồi tặng cho món quà mà mình đã chọn lựa kỹ càng.

 

Nhưng lần này, tôi chẳng gì cả.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-6.html.]

 

Tôi ngồi trước gương, tự trang điểm một cách kỹ càng, thay một chiếc váy ngắn hở vai, ăn mặc thật xinh đẹp rồi ra ngoài.

 

Trước khi đi, Tưởng Hoài Xuyên gọi tôi lại: “Đi đâu đấy?”

 

“Cùng Bùi Hựu Thanh đến thành phố bên cạnh xem một vở kịch múa.” Tôi cười tủm tỉm, đáp.

 

Nghĩ một chút,  tôi lại nói với dì Trương: “Tối nay, dì không cần nấu cơm cho cháu, cháu ăn ở ngoài.”

 

Tưởng Hoài Xuyên nghe thấy tôi nói vậy thì nhíu mày lại, vẻ mặt u ám, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên ngột ngạt. Nhưng cuối cùng, vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn tôi ra khỏi nhà.

 

Tôi gặp Bùi Hựu Thanh ở cửa nhà hát, chưa kịp đi đến gần thì cậu ấy đã vẫy tay về phía tôi: “Chị ơi, em ở đây!”

 

Cậu ấy mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần công sở màu xám, trông tràn đầy cảm giác của tuổi trẻ.

 

Mãi đến tối, vở kịch múa mới bắt đầu, Bùi Hựu Thanh và tôi đến một nhà hàng Tứ Xuyên gần đó dùng bữa. Cậu ấy gọi rất nhiều món, khẩu vị của cậu ấy lại hợp với tôi đến bất ngờ.

 

“Hóa ra cậu cũng thích ăn cay, tôi cứ tưởng là người nhà giàu như các em không ăn cay chứ.”

 

Bùi Hựu Thanh chỉ cười mà không nói.

 

Sau khi món ăn được dọn lên, tôi mới phát hiện mình đã đánh giá Bùi Hựu Thanh quá cay. Sau khi ăn một miếng gà sốt cay, cậu ấy nửa cốc nước; sau khi ăn một thìa thịt luộc tẩm gia vị cay, cậu ấy nuốt một cốc nước. Cậu ấy chẳng ăn được mấy miếng nước trong ấm thì đã uống hết sạch.

 

Tôi há hốc mồm nhìn cậu ấy: “Không phải chứ, em không ăn được cay thì đến nhà hàng Tứ Xuyên gì?”

 

Bùi Hựu Thanh bị cay đến mức đỏ bừng mặt, vẫn cố cười với tôi, đôi mắt hoa đào cong cong hình trăng lưỡi liềm: “Vì chị thích mà.”

 

Nhưng ở phim trường, mọi người đều ăn cơm hộp giống nhau, sao cậu ấy lại biết thói quen ăn uống của tôi?

 

“Chị quên rồi sao, chúng ta học cùng một trường Đại học, em đã gặp chị mấy lần ở căng tin rồi. Mỗi lần chị đều gọi món Tứ Xuyên, thích nhất là gà cay Tứ Xuyên, thịt xào cay, đậu phụ mapo…”

 

Còn chưa nói hết lời thì cậu ấy đã bị sặc, ho dữ dội.

 

Thấy vậy, tôi lập tức vội vàng qua đó, vỗ lưng, rót cho cậu ấy một cốc nước: “Đừng ăn nữa.”

 

Khoảnh khắc ngón tay tôi vừa chạm vào lưng Bùi Hựu Thanh, tôi nhạy bén nhận ra có một ánh nhìn đang khóa chặt vào mình. Nhưng khi nhìn quanh một lượt thì lại không biết được ánh nhìn đó xuất phát từ đâu.

 

Cho đến khi ngồi vào chỗ ở nhà hát, ánh nhìn đó vẫn bao trùm lấy tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...