Tiểu Bạch Lan – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Hựu Thanh thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống phim trường với vẻ mặt u sầu: “Chị , xem ra muốn hôn chị thì phải đợi phim sau rồi.”

 

Hôm nay tan sớm, tôi về nhà, ăn tối cùng với Tưởng Hoài Xuyên. Anh gắp thức ăn, múc canh cho tôi như thường lệ, tuyệt nhiên không nói nửa câu về chuyện ở phim trường, cứ như chưa từng xảy ra. Sự bình tĩnh đến mức này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có thật sự thích tôi không.

 

Tưởng Hoài Xuyên ghét ánh sáng mặt trời, thích không gian lạnh lẽo, ẩm thấp.

 

Tối hôm đó, vẫn về lại tầng hầm ngủ như thường lệ. Tôi nằm trên giường trằn trọc, không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy tìm .

 

Vừa tới cửa tầng hầm, định gõ cửa thì tôi chợt khựng lại. Bên trong truyền ra tiếng mơ hồ.  

 

Vì tò mò nên tôi áp tai lên cửa, chăm lắng nghe: là tiếng thở dốc đứt quãng của Tưởng Hoài Xuyên.

 

Tuy tôi chưa từng đích thân trải nghiệm kiến thức lý thuyết của tôi lại vô cùng phong phú. Nghe thấy tiếng như vậy, dù cách một cánh cửa, tôi cũng đoán được là đang gì.

 

Hơn nữa, tôi còn nghe thấy tên của mình.

 

Đêm nay giọng cực kỳ trầm thấp, khàn khàn gọi “Nhiễm Nhiễm”.

 

Từng tiếng một chui vào tai tôi một cách rõ rành rành.

 

Rõ ràng là tầng hầm mát lạnh, tôi lại cảm thấy nóng một cách bất thường, đôi gò má mất kiểm soát mà nóng bừng lên.

 

Tôi không đi vào, chỉ rút điện thoại ra gọi cho một cuộc. Tôi cứ nghĩ lúc này Tưởng Hoài Xuyên sẽ không nghe máy, vài giây sau, giọng đã được truyền đến từ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì vậy?”

Linlin

 

Giọng điệu đều đều, nếu nghe kỹ thì sẽ nhận ra dây thanh quản của đang căng chặt.

 

Tôi ngồi ở ngoài, tựa lưng vào cánh cửa, khẽ đáp: “Anh Tưởng, tôi không ngủ được.”

 

Trước đây, Tưởng Hoài Xuyên chưa bao giờ tán gẫu với tôi vào ban đêm.

 

Nhưng lần này, không cúp máy, chỉ hờ hững hỏi tôi: “Hả?”

 

“Chỉ là không buồn ngủ thôi.” Tôi tự nhiên nổi m.á.u liều, hỏi : “Anh đang gì vậy?”

 

Anh giả vờ bình tĩnh đáp: “Đang định đi ngủ.”

 

“Ồ. Tôi có sửa vài tấm ảnh, muốn đăng chúng lên vòng bè, giúp tôi chọn tấm nào đẹp nhất đi.”

 

Nói rồi, tôi mở khung chat, gửi cho một tấm ảnh tự sướng của mình. Trong ảnh, tôi mặc váy ngủ ren trắng, cài bờm tóc tai thỏ, phía sau váy còn có một cái đuôi thỏ ngắn ngủn, tròn tròn.

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-5.html.]

Tôi nghe thấy rõ tiếng hít vào một hơi thật mạnh từ đầu dây bên kia.

 

Nhưng Tưởng Hoài Xuyên vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tấm này không thích hợp để đăng.”

 

“Vậy còn tấm này?”

 

Tôi lại gửi cho một tấm ảnh thử trang điểm trước đây. Tôi mặc bộ váy dạ hội ôm sát hông có cổ thấp, đường cong cơ thể lộ rõ, đang hơi cúi người nhìn vào ống kính.

 

“Tấm này cũng không thích hợp.” Ống nghe hình như đã xa khỏi , tôi nghe thấy tiếng thở dốc trong phòng càng lúc càng nặng nề.

 

Tôi cười tủm tỉm, hỏi : “Anh Tưởng, đang gì vậy? Sao có vẻ như tôi nghe thấy rằng đang thở dốc? Anh không khỏe ở chỗ nào sao? Có cần tôi xuống tìm không?”

 

Tưởng Hoài Xuyên im lặng một lát, giọng khàn đặc: “Không có, em nghe nhầm rồi.”

 

Sau khi nói xong câu này, tôi không tiếp lời, cũng không mở miệng.

 

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên lên tiếng với chất giọng khàn: “Diệp Tư Nhiễm.”

 

“Hả?”

 

“Gọi tên tôi.”

 

Tôi thấy khó hiểu: “Sao vậy, Tưởng?”

 

Có vẻ đang không được thoải mái, vẫn cố gắng trả lời tôi: “Đừng gọi tôi như vậy, đổi cách xưng hô khác đi.”

 

“Muốn tôi gọi là gì, sếp Tưởng hay Tưởng Hoài Xuyên? Hay là… trai…”

 

Tôi vừa nói xong, điện thoại lập tức bị cúp cái rụp, đầu dây bên kia truyền đến một hồi bận máy. Nhưng cách một cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ nghèn nghẹn được thốt ra từ miệng . Trong những tiếng lầm bầm không rõ ràng có xen lẫn tên tôi.

 

“Nhiễm Nhiễm.”

 

Mỗi tiếng gọi đều đượm muôn vàn cảm , cảm thầm kín tràn trề như cỏ hoang, càng ngăn càng mãnh liệt.

 

Vài phút sau, gọi lại cho tôi, hắng giọng, giọng nói lộ ra chút lười biếng: “Vừa rồi điện thoại hết pin.”

 

Hờ, nói dối mà không cần nghĩ ngợi.

 

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi đỏ bừng mặt, không kìm được mà hỏi : “Tưởng Hoài Xuyên, thật sự không thích tôi sao?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...