Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Lại ví dụ như môi cậu ấy ngày càng gần tôi rồi từ từ áp xuống. Nụ hôn nhẹ nhàng, thận trọng như đang dò dẫm, đắm chìm vẫn kìm lòng. Nhưng không hiểu sao nó lại gợi lên một luồng sóng nhiệt, thậm chí là tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của cậu ấy.
Bên cửa sổ, một cây hải đường đang nở rộ. Gió nhẹ thổi qua, hoa rơi đầy đất.
Hôn được nửa chừng, Bùi Hựu Thanh buông tay ra. Môi cậu ấy vẫn còn dừng trên môi tôi, tôi từ từ mở mắt.
Sau đó, ánh nhìn của tôi đột nhiên khựng lại.
Ở đối diện, Tưởng Hoài Xuyên đang nhìn về phía này. Anh sa sầm mặt mày, tay nắm chặt thành nắm , khớp ngón tay trắng bệch.
Còn Bùi Hựu Thanh trước mặt thì đang vô cùng nhập tâm vào nụ hôn.
Lúc này, đạo diễn lúc này đột nhiên hô “Cắt”.
Bùi Hựu Thanh từ từ buông tôi ra, giọng điệu có chút tiếc nuối ý cười trong mắt lại càng thêm rạng rỡ: “Chị, xem ra cảnh này chưa đạt, lát nữa chúng ta lại phải hôn lại rồi…”
Cậu ấy còn chưa dứt lời, Tưởng Hoài Xuyên nhanh chóng bước đến, kéo lấy cổ tay tôi, mạnh mẽ xen vào giữa tôi và Bùi Hựu Thanh. Anh cúi đầu, nhìn vào môi tôi bằng đôi mắt uy nghiêm đáng sợ, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.
Trong giọng nói của thấm đẫm sự tức giận không thể kìm nén: “Diệp Tư Nhiễm, chúng ta nói chuyện với nhau đi.”
Bùi Hựu Thanh thấy vậy thì muốn ngăn ấy lại. Tôi vội vàng giải thích rằng đây là ông chủ của tôi.
Bùi Hựu Thanh không ngăn cản nữa, chỉ tựa vào tường mà nhếch mày, cười nói: “Chị, ông chủ của chị có vẻ nóng tính nhỉ. Đàn ông lớn tuổi thì tính khí thất thường, không như em, chưa bao giờ tức giận, cũng sẽ không nắm tay con một cách thô bạo khiến người ta đau.”
Linlin
Lực trên tay Tưởng Hoài Xuyên không những không giảm bớt mà còn càng tăng thêm. Anh nhanh chóng kéo tôi vào phòng nghỉ của phim trường.
Trong phòng nghỉ, lưng tôi dính chặt lên tường. Một bóng người cao lớn phủ xuống.
Tưởng Hoài Xuyên chống một tay chống tường, nhìn xuống tôi từ trên cao.
Giọng điệu và sắc mặt đều đượm vẻ u ám.
“Diệp Tư Nhiễm, em có ý gì? Hôm qua còn tỏ với tôi, hôm nay đã hôn người khác à?”
Ngày thường, Tưởng Hoài Xuyên luôn tỏ ra thư thái, bình thản, không vướng bận, tôi rất ít khi thấy cảm của ấy dâng trào mãnh liệt như vậy.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-4.html.]
Anh ấy càng sốt ruột, tâm trạng của tôi lại càng tốt.
Tôi cười tủm tỉm, nhìn : “Cảnh hôn là do công việc mà.”
“Không phải là trước đây em chưa từng quay cảnh hôn sao? Rõ ràng là có thể cắt bỏ, có thể dùng góc quay để giả, sao lần này lại cứ phải hôn thật?”
Trước đây, tôi không quay cảnh hôn thật. Thân là "chim hoàng yến", tôi rất tự giác trong việc giữ khoảng cách với tất cả những người khác giới ngoài .
“Nhưng đạo diễn nói rằng cảnh hôn này phải được quay cận thì khán giả mới dễ nhập tâm vào bộ phim hơn. Anh biết đấy, tôi luôn rất chuyên nghiệp mà.” Tôi mỉm cười với :
“Với lại, Tưởng, đã từ chối tôi nhiều lần như vậy rồi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Giữa chúng ta không có bất kỳ khả năng nào đâu. Sau này, tôi sẽ an phận thủ thường, không quấn quýt lấy nữa.”
Tôi nói một câu, sắc mặt của Tưởng Hoài Xuyên lại khó coi thêm một phần, tay ôm eo tôi càng siết càng chặt, thắt lưng tôi bắt đầu tê rần lên vì đau.
Tôi chỉ giả vờ như không biết gì, tủm tỉm cười, hỏi : “Anh Tưởng, tôi như vậy, vui không?”
Sắc mặt ấy xám xịt đến cực độ, ánh mắt u ám như muốn đè nén mọi thứ.
Cằm tôi đột nhiên bị nâng lên, ấy bất chợt cúi đầu xuống.
Tôi chưa bao giờ gần đến thế, chóp mũi chạm chóp mũi, có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Trái tim trong lồng n.g.ự.c đập loạn xạ, chân hơi nhũn ra, tôi nhắm mắt lại theo bản năng. Tôi tưởng rằng cuối cùng thì Tưởng Hoài Xuyên cũng có hành sau khi bị kích thích.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy môi mình lành lạnh vì có một thứ ẩm ướt, mát lạnh phủ lên. Nhưng cảm giác này không đúng, không giống hôn.
Tôi kinh ngạc mở to mắt thì chỉ thấy Tưởng Hoài Xuyên đang cúi đầu, chăm lau khóe môi tôi bằng khăn giấy ướt.
Anh cứ lau đi lau lại, son môi đã bị lau sạch mà vẫn không dừng lại, như thể muốn xóa bỏ dấu vết mà ai đó để lại. Mãi một lúc lâu sau, ấy mới lùi lại một bước, giữ khoảng cách rõ ràng với tôi.
“Diệp Tư Nhiễm, tôi đã thức trắng đêm, đặt chuyến bay sớm nhất để kịp quay về. Tôi về nghỉ đây.”
Nói rồi, quay lưng đi, chỉ hai bước sau, lại quay đầu lại, giọng điệu dịu hẳn: “Tôi đã kêu người món mì xào khô mà em thích nhất cho bữa tối, nhớ về nhà ăn cơm.”
Trước khi đi, dặn dò đạo diễn vài câu. Không biết nói gì, sau khi ánh mắt đạo diễn lướt qua tôi một vòng, ông ấy đột nhiên thay đổi thái độ.
Ông ấy nói rằng cốt yếu của phim học đường là diễn tả cảm giác mơ hồ chua xót của đầu, không cần thiết phải có cảnh hôn. Không chỉ không quay cảnh hôn đó, mà tất cả các cảnh thân mật sau này cũng bị cắt bỏ hết.
Bạn thấy sao?