Tiểu Bạch Lan – Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nói rằng mình muốn ra mắt với tư cách là diễn viên, ấy lập tức sắp xếp cho công ty giải trí ký hợp đồng với tôi, chưa bao giờ để tôi thiếu tài nguyên. 

 

Khi tôi đang tràn đầy tự tin thì tay Tưởng Hoài Xuyên - đang cầm thìa - hơi khựng lại.

 

“Tôi sẽ coi như chưa nghe thấy, đừng có lần sau nữa.”

 

Tôi cứ nghĩ là ấy chỉ là không được tinh ý trong chuyện cảm, nào ngờ ấy lại thực sự từ chối tôi. Ngày hôm đó, tôi trùm chăn khóc, khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến mức choáng váng. 

 

Tôi không hiểu, nếu không thích tôi thì tại sao lại muốn tôi theo , tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Làm vậy rất dễ khiến thiếu nữ ngây thơ rung đó, biết không?

 

Linlin

Nhưng tôi là một người rất kiên trì và bền bỉ. Sau khi khóc xong, tôi không nản lòng, dồn hết lòng dũng cảm và tỏ với thêm mười bảy lần nữa. Cách bày tỏ mỗi lần cũng khác nhau đều là sâu nghĩa nặng, tôi không tin là ấy có thể không lòng.

 

Kết quả là ấy thật sự không hề lòng. Tưởng Hoài Xuyên thẳng thừng từ chối tôi, nói rằng giữa chúng tôi không thể có bất kỳ khả năng nào.

 

Dù có thích ấy đến mấy thì sau khi bị từ chối liên tiếp mười bảy lần, tôi cũng mất hết hy vọng về việc được ở bên . Tôi nhận thức được một cách sâu sắc rằng dù có cố gắng đến đâu thì vẫn không thể lay ấy được.

 

Tối hôm đó, sau khi Tưởng Hoài Xuyên đi công tác, tôi ngồi một mình trên cầu thang ôm đầu gối mà khóc.

 

Đột nhiên có một con rắn xống ra. Nó bò qua người tôi, khiến tôi giật mình. Tôi nhớ là khi mới chuyển vào biệt thự, tôi đã từng bắt gặp một con rắn. 

 

Lúc đó, tôi sợ đến mặt tái mét, Tưởng Hoài Xuyên thấy vậy thì đặc biệt khử trùng biệt thự. Mấy năm nay, tôi chưa từng phát hiện ra rắn trong biệt thự, không biết con này từ đâu chui ra nữa.

 

Tôi đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt dán chặt theo con rắn. Nó bò thẳng xuống đến tầng hầm, tới trước một cánh cửa, loáng cái đã luồn qua khe cửa mà vào trong.

 

Cánh cửa đó là cửa phòng ngủ của Tưởng Hoài Xuyên.

 

Nếu con rắn bò lên giường ấy thì sao…

 

Tôi chỉ cần nghĩ thôi đã thấy sởn gai ốc. Theo bản năng, tôi muốn đẩy cửa vào, nghĩ đến lời dặn dò của Tưởng Hoài Xuyên, tôi lại do dự.

 

Tưởng Hoài Xuyên không bao giờ cho phép bất cứ ai vào phòng , ngay cả người giúp việc cũng không được. Mỗi lần ra ngoài, ấy đều khóa trái cửa, không biết có phải vì hôm nay đi vội quá hay không mà lại quên khóa cửa.

 

Tôi do dự một chút, nghĩ đến con rắn nhỏ đang bò chậm rãi kia, tôi cầm gậy tiến lên phía trước, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

 

Nhưng vừa bước vào, tôi lập tức c.h.ế.t sững tại chỗ.

 

4.

 

Phòng của Tưởng Hoài Xuyên mang phong cách tối giản, đập vào mắt tôi là một bức tường màu xám. 

 

Trên tường dán chi chít rất nhiều ảnh, toàn bộ đều là ảnh chụp tôi từ khi lần đầu tôi vào biệt thự nhà họ Tưởng năm mười tám tuổi cho đến bây giờ, những thời điểm khác nhau, địa điểm khác nhau, và vô vàn biểu cảm khác nhau. 

 

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-2.html.]

Có những bức là ảnh tôi đã chỉnh sửa cẩn thận rồi đăng trên mạng xã hội, có những bức là ảnh tự sướng do tôi cố chụp cả mình và hình bóng của Tưởng Hoài Xuyên, còn có những bức do ấy lén chụp lúc nào mà tôi không biết.

 

Tôi ngạc nhiên mở to mắt.

 

Sau đó ánh nhìn của tôi từ từ di chuyển sang phải rồi dừng lại trên bảng trắng bên cạnh. Trên tấm bảng đó có viết mấy dòng chữ, nét chữ cứng cáp, đầy đặn,  nhìn là biết ngay đó là nét chữ của Tưởng Hoài Xuyên.

 

“Cố Tầm, học Đại học, ba ngày hai bữa tìm Nhiễm Nhiễm để trò chuyện. Ngoại hình bình thường, không có nguy cơ.”

 

“Chu Minh Văn, ông chủ công ty thu âm, thường xuyên tạo cơ hội gặp gỡ Nhiễm Nhiễm một cách bất ngờ, có ý đồ xấu. Đã xử lý, không có nguy cơ.”

 

“Tạ Tân Trình, fan cuồng, theo dõi Nhiễm Nhiễm. Đã báo cảnh sát, vào đồn, không có nguy cơ.”

 

Bên trên có ghi chép chi tiết tất cả thông tin về những người khác giới đã từng tiếp với tôi gần đây. Sau tên mỗi người đều có một dấu X, trừ dòng cuối cùng.

 

“Bùi Hựu Thanh, nam chính phim mới của Nhiễm Nhiễm. Diễn viên đang chờ nổi, đời tư trong sạch, ngoại hình khá, duyên với phụ nữ tốt, nguy cơ rất lớn.”

 

Lại còn ghi : “Luôn thích nhắn tin cho Nhiễm Nhiễm. Trừ lúc quay phim, cố gắng tránh để ta tiếp với Nhiễm Nhiễm.”

 

Tôi ngây người nhìn nội dung trên bảng trắng.

 

Anh ấy đang… điều tra tôi sao?

 

Nhưng nếu không thích tôi, tại sao lại phải điều tra những thứ này, còn ngăn cản tôi tiếp với trai đẹp?

 

Tôi bỗng nhớ lại chuyện hồi mình học Đại học. Lúc đó, trong lớp có không ít nam sinh theo đuổi tôi, chỉ cần Tưởng Hoài Xuyên đến trường thăm tôi một lần thì họ sẽ tự giữ khoảng cách với tôi.

 

Có khi nào Tưởng Hoài Xuyên cũng thích tôi không?

 

Tim tôi đập thình thịch, tôi lướt nhìn một vòng trong phòng, ánh nhìn dừng lại trên giường .

 

Giường của Tưởng Hoài Xuyên rất gọn gàng và sạch sẽ, chăn màn được gấp chỉnh tề. Nhưng chiếc gối ôm trên giường lại hoàn toàn lạc điệu so với phong cách của cả căn phòng. Đó là một chiếc gối ôm hình người. Mà trên chiếc gối ôm đó có in hình của tôi.

 

Tôi lập tức đỏ bừng mặt, má nóng ran như bị lửa đốt.

 

Trong đầu tôi không kìm được mà hiện lên cảnh ấy ôm gối ôm này đi ngủ mỗi tối.

 

Tôi cứ tưởng là quân tử đoan chính có tâm hồn thanh tịnh, giảm bớt dục vọng, không ngờ sau lưng lại ngấm ngầm biến thái thế này.

 

Nhưng rõ ràng là ấy thích tôi đến thế thì tại sao lại từ chối tôi hết lần này đến lần khác? Tôi nghĩ mãi mà không hiểu được.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...