Tiểu Bạch Lan – Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tháng không gặp, ấy tiều tụy đi rất nhiều, cằm gầy nhom, tóc tai bù xù, đôi mắt ánh lên màu xanh lam.

 

Tôi đã đặc biệt tìm hiểu về thói quen sinh hoạt của loài rắn và được biết rằng trước khi lột da, rắn sẽ trải qua giai đoạn mờ mắt. Lúc này chúng cực kỳ yếu ớt, thị lực cũng kém đi.

 

Cảm nhận được tĩnh ở gần, Tưởng Hoài Xuyên ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra nó, thấy tôi thì hơi ngẩn ra: “Tôi nhớ Nhiễm Nhiễm quá nên bị ảo giác rồi sao?”

 

“Là em đến tìm đây, Tưởng Hoài Xuyên.” Tôi đi thẳng đến bên cạnh ấy, ngồi xuống mép giường.

 

Tưởng Hoài Xuyên sững sờ. Cuối cùng thì vào giờ phút này cũng nhận ra không phải ảo giác, vẻ mặt còn thả lỏng lập tức căng thẳng trở lại, hoảng loạn định giấu chiếc gối ôm hình người vào trong chăn.

 

Tôi ngăn ấy lại: “Đừng giấu nữa, em nhìn thấy hết rồi.”

 

Anh ấy như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại, tránh ánh mắt của tôi, chỉ khẽ nói: “Đừng nhìn tôi. Tôi đang trong giai đoạn lột da, xấu lắm.”

 

“Không xấu, em rất thích.” Tôi nâng mặt ấy lên, ghé sát vào, mũi chạm mũi: “Một tháng không gặp, có nhớ em không?”

 

Nhưng Tưởng Hoài Xuyên giữ chặt lấy tay tôi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nói: “Đừng như vậy, Diệp Tư Nhiễm. Tôi không phải người bình thường, tôi là rắn.”

 

Tôi cười, gật đầu: “Em biết.”

 

“Em đừng như vậy, đừng cười với tôi, tôi sẽ hiểu lầm đấy.” Anh ấy không muốn nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ lặp lại: “Tôi là rắn, là rắn sẽ lè lưỡi, là vật m.á.u lạnh bẩm sinh, khắp người đầy vảy.”

 

Tôi lại gật đầu, cố chấp nắm lấy tay ấy: “Em biết mà. Anh là rắn, là một con mãng xà trắng có vảy lấp lánh rực rỡ, cực kỳ đẹp.”

 

Không hiểu sao, tôi vừa thốt ra câu này, vành tai ấy lập tức đỏ bừng, vẫn giữ khoảng cách với tôi: “Em chỉ nói miệng thế thôi, nhìn thấy nguyên hình của tôi rồi thì em sẽ sợ.”

 

“Không đâu, Tưởng Hoài Xuyên, em không sợ.” Tôi nhìn thẳng vào ấy.

 

Tôi vừa dứt lời, một chiếc đuôi rắn khổng lồ hiện ra trước mắt. Dù đã luyện tập giảm mức độ sợ hãi lâu như vậy, khi đột nhiên nhìn thấy, tôi vẫn giật mình. Gần như theo bản năng, tôi lùi lại một bước.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-10.html.]

 

Tưởng Hoài Xuyên không ngạc nhiên trước phản ứng của tôi. Anh chỉ cúi đầu, tự giễu cười: “Ghê tởm lắm phải không?”

 

“Không phải! Nó rất đẹp.”

 

Tưởng Hoài Xuyên hơi sững sờ, chiếc đuôi rắn khổng lồ đột nhiên không thể kiểm soát được mà đung đưa, đầu đuôi hơi ửng hồng, từ từ vươn về phía tôi.

 

Lần này, tôi không né tránh mà để mặc đuôi rắn quấn quanh eo mình, nâng mình lên giữa không trung.

 

Tưởng Hoài Xuyên ngẩng cằm, hờ hững nhìn tôi: “Thấy rõ chưa? Còn thấy nó đẹp không?”

 

Tôi không nói gì nữa, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc vảy của ấy. Thật ra chẳng có gì đáng sợ, chỉ là nhiệt độ của chúng thấp hơn nhiệt độ của da tôi một chút mà thôi.

 

Bị tôi chạm vào, ấy có chút không thoải mái, hơi ngửa đầu ra sau, siết tôi ngày càng chặt, giọng đột nhiên khàn đi: “Nhiễm Nhiễm, em đừng như vậy, tôi sợ mình sẽ nảy sinh những ảo tưởng không nên có.”

 

Tôi cúi người xuống, ôm lấy đuôi rắn của ấy, đặt nụ hôn lên đó: “Anh trai, em muốn nói với , em không sợ rắn nữa rồi. Với cả, em nhớ , nhớ rất nhiều, em đón về nhà được không?”

Linlin

 

Tưởng Hoài Xuyên ngây người tại chỗ, nhìn tôi với vẻ không thể tin được.

 

Tôi không vội vàng để ấy trả lời, chỉ liên tục đặt nụ hôn lên đuôi rắn trước mặt.

 

Hình như Tưởng Hoài Xuyên có chút khó chịu, má ngày càng đỏ hơn, giọng khàn đến mức không ra tiếng: “Nhiễm Nhiễm, đừng chạm lung tung vào đuôi rắn. Tôi… Tôi sẽ không nhịn được ham muốn đối với em.”

 

Tôi vùi mặt vào đuôi rắn của ấy, mơ hồ trả lời: “Em cũng muốn .”

 

Khoảnh khắc tiếp theo, đuôi rắn nâng tôi lên, tôi rơi vào lòng ấy.

 

Từ trước đến nay, thân nhiệt của Tưởng Hoài Xuyên luôn thấp hơn người thường. Nhưng giờ phút này, nhiệt độ của cơ thể lại nóng bỏng đến đáng sợ, ấy đưa tay nâng cằm tôi lên, như thể cảnh cáo: “Nhiễm Nhiễm, nếu em còn không đi thì sẽ không đi được thật đấy. Em sẽ bị rắn để mắt tới cả đời đấy.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...