Tiểu Bạch Lan – Chương 1

Tôi bị bố mình bán cho Tưởng Hoài Xuyên.

 

Lúc đó, công ty của bố tôi sắp sản. Trong lúc đường cùng, ông ấy đã nghĩ ra ý tưởng tồi tệ là bán con .

 

Nhà họ Tưởng là một gia đình thuộc hàng cao môn lệnh tộc nổi tiếng trong giới, ông ấy đã thẳng tiến đến nhà họ Tưởng. 

 

Ban đầu, ông ấy muốn bán tôi cho cậu Cả nhà họ Tưởng. Cậu Cả nhà họ Tưởng đã có gia đình rồi ông lại không hề cảm thấy có gì bất ổn. 

 

Ông ấy nói rằng những công tử nhà cao môn kiểu này đều là kiểu "trong nhà vợ vẫn giữ, ngoài đường vẫn bay.”

 

Ông ấy vậy chẳng phải là cố gắng đẩy tôi đi bé ba cho người ta sao?

 

Đương nhiên là tôi không chịu. Ở cổng nhà họ Tưởng, tôi đã khóc sướt mướt, mặt mũi đầy nước. Có lẽ vì bộ dạng khóc lóc của tôi quá xấu xí nên cậu Cả nhà họ Tưởng không vừa mắt tôi.

 

Ngược lại, cậu Hai nhà họ Tưởng - người được đồn là không gần phái nữ - lại rũ mi đánh giá tôi. Anh ấy có gương mặt lạnh lùng, đường nét sắc sảo, đôi mắt đen thăm thẳm ánh lên vẻ xa cách. 

 

Tôi đã nghe danh, ấy là kẻ khác loài trong nhà họ Tưởng. Cá tính lập dị, suy nghĩ kỳ quặc, bên cạnh không có lấy một người thân cận, ngay cả bố ruột cũng không ưa người con trai này.

 

Bố tôi không đặt kỳ vọng vào ấy. Ông ấy kéo tôi với ý định bỏ đi Tưởng Hoài Xuyên đã gọi tôi lại. Anh hơi cúi người, hỏi tôi - khi đó mới mười tám tuổi: “Muốn theo tôi không?”

 

Tôi không thể nói rõ lúc đó mình nghĩ gì. Có lẽ chỉ là chán nản với những ngày bị bố đưa đi khắp nơi, có lẽ là vì Tưởng Hoài Xuyên thực sự quá đẹp trai, vừa đúng gu thẩm mỹ của tôi. Thế là, tôi gật đầu, hỏi : “Tôi có thể theo không?”

 

Linlin

Tưởng Hoài Xuyên đã đưa cho bố tôi một khoản tiền lớn rồi đưa tôi về biệt thự của

 

Tôi tự cho mình là "chim hoàng yến" của , hình như đầu óc có chút vấn đề. Anh đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để giữ tôi lại, cho tôi ăn ngon uống sang lại chưa bao giờ chịu chạm vào tôi. 

 

Thậm chí, phòng của chúng tôi còn không nằm cùng một tầng. Tôi ở phòng ngủ lớn đầy nắng trên tầng hai,còn lại ở tầng hầm lạnh lẽo, ẩm thấp.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-bach-lan/chuong-1.html.]

 

Lúc ban đầu, tôi nghĩ rằng chê tôi còn nhỏ, muốn nuôi lớn rồi mới nếm thử. Kết quả là khổ sở chờ đợi suốt hai năm, khi tôi đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn không có ý định chạm vào. 

 

Tôi tự hỏi rằng có phải quá kín đáo, giờ đến lượt tôi phải chủ ra tay không. Thế là, tôi cố mặc váy trắng tinh khôi như mối đầu, khoe xương quai xanh tinh xảo và đôi cánh tay trắng nõn, chờ vào nhà thì đón tiếp.

 

Ai ngờ, Tưởng Hoài Xuyên chỉ nhíu mày nhìn tôi rồi cởi áo vest, khoác nó lên người tôi, che kín mít: “Mặc ít thế này thì sẽ bị cảm lạnh đấy.”

 

Nói rồi, lại đi xuống tầng hầm mà không quay đầu lại.

 

Tôi không hề nản lòng. Ngày hôm sau, tôi nằm tạo dáng trên ghế sofa, nhìn bằng ánh mắt lúng liếng. Ngón tay đặt trên vạt áo từ từ vén lên, khoe đường cơ bụng số 11 đã được tạo thành nhờ tập luyện.

 

Kết quả là Tưởng Hoài Xuyên mím môi, hổi tôi với vẻ mặt khó hiểu: “Nóng thế này sao không bật điều hòa?”

 

Lần thứ ba, tôi cố ý xịt nước hoa, rồi thẳng thừng chui vào lòng .

 

Tưởng Hoài Xuyên hơi cúi người. Hơi thở của phả vào sau tai tôi, tạo ra một trận ngứa ngáy.

 

Khi bầu không khí càng lúc càng trở nên quyến rũ, mơ màng và mập mờ, bỗng hỏi tôi: “Chưa tắm à? Sao người lại có mùi lạ vậy?”

 

Đúng là nước đổ đầu vịt, ta có khác gì khúc gỗ vô tri đâu chứ.

 

Thế là, tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.

 

Ngày tôi tỏ với Tưởng Hoài Xuyên là một cuối tuần rất bình thường.

 

Lúc ăn cơm, tôi nói rằng tôi thích . Tôi nghĩ rằng khả năng cao là sẽ đồng ý. Dù sao thì ấy đối xử với tôi rất rất tốt, chưa bao giờ tiếc tiền với tôi. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...