Tiếng Lòng Ngọt Ngào [...] – Chương 5

[Giang Khê Nguyện mãi không nhận ra cảm của Thẩm Lâm Dụ dành cho , còn Thẩm Lâm Dụ cũng vì đối xử với lúc nóng lúc lạnh mà tâm trạng ngày càng tệ, cả ngày ngẩn ngơ, cuối cùng, có một lần đang qua đường thì bị xe tông… ]

Tôi sợ đến mức suýt rơi cả cái nĩa trên tay.

Không phải chứ, chúng tôi chỉ chiến tranh lạnh có hai ngày thôi mà.

Sao đã tự tưởng tượng ra cả cảnh bị tai nạn rồi?

Thấy Thẩm Lâm Dụ đã tự sắp xếp cho mình đủ loại kết cục thảm thương, tôi vội lên tiếng ngắt lời : “Thẩm Lâm Dụ!”

Thẩm Lâm Dụ đang khuấy cà phê thì khựng lại, ngẩng phắt đầu lên: “Gọi gì?”

Tiếng lòng của truyền vào tai tôi ngay giây sau.

[Đù, vừa nãy mình có gay gắt quá không? Cô ấy sẽ không giận mình chứ?]

[Hu hu hu, muốn xin lỗi ấy quá mình vẫn đang giận, nếu chủ xin lỗi thì ấy sẽ càng không trân trọng mình!]

[Đáng đời mình không theo đuổi vợ hu hu hu.]

[Vợ ơi, em giải thích với một chút đi, chỉ một chút thôi, sẽ xin lỗi em ngay!

[Cuối cùng phải gì thì em mới để vào tim đây?]

Tôi nhíu mày Thẩm Lâm Dụ.

Dựa theo tiếng lòng của thì giữa chúng tôi hẳn là có hiểu lầm nào đó.

Cho nên Thẩm Lâm Dụ mới cứ dùng dằng như mỗi ngày.

Nhưng mà, rốt cục muốn nghe tôi giải thích điều gì?

Nghĩ , tôi cũng hỏi luôn: “Thẩm Lâm Dụ, có thấy giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”

Tôi cũng không trông mong Thẩm Lâm Dụ có thể đích thân cho tôi.

Chỉ lặng lẽ , chờ nghe tiếng lòng của .

[Hiểu lầm gì chứ? Không phải chỉ là em không thích thôi sao?]

[Mỗi lần nghĩ đến chuyện này là muốn khóc, tại sao ấy lại không thích mình chứ?]

[Hay là mình hỏi thẳng ra luôn? Nhưng lỡ như mình không hài lòng với câu trả lời của ấy thì phải sao?]

Tâm trạng của Thẩm Lâm Dụ rõ ràng đang xuống dốc.

Anh vừa nghĩ vừa bưng cà phê bỏ đi.

Tôi theo bóng lưng , suy nghĩ xem thế nào để dẫn dắt Thẩm Lâm Dụ nghĩ đến hiểu lầm giữa chúng tôi.

Chỉ cần nghĩ đến, tôi sẽ nhanh chóng biết nguyên nhân!

7

Tôi quyết định chuyển về phòng ngủ chính để ngủ.

Ngay khi tôi đang nghĩ xem phải thế nào mới có thể thuận lợi moi tiếng lòng của Thẩm Lâm Dụ…

Anh đã gõ cửa phòng tôi.

Thẩm Lâm Dụ trước mắt tôi mặc áo sơ mi mở hờ, nửa kín nửa hở: “Em có thể đo nhiệt độ giúp không?”

Tôi cố gắng dời mắt khỏi người .

Ngẩng đầu lên, mặt Thẩm Lâm Dụ ửng hồng, vẻ mặt ủ rũ.

Trông đúng là đang sốt.

Tôi lục ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc nhiệt kế điện tử, vừa định giúp đo nhiệt độ thì nghe thấy tiếng lòng đầy bất mãn của Thẩm Lâm Dụ vang lên: [Dùng tay đi, dùng tay đi!]

[Đâu ra cái nhiệt kế điện tử này, lát nữa phải vứt hết đi!]

[Giận!]

Tôi cúi đầu chiếc nhiệt kế điện tử trên tay, dứt khoát nhấn nút tắt nguồn.

Sau đó giơ lên lắc lắc trước mặt Thẩm Lâm Dụ: “Hình như hết pin rồi, hay là em gọi ship giao một cái mới?”

Thẩm Lâm Dụ thoáng vui vẻ hơn chút, rất nhanh lại tỏ ra yếu ớt: ”Không cần phiền phức đâu, em dùng tay cũng .”

Đồ quỷ.

Tôi không vạch trần , kiễng chân sờ lên trán .

Tiếng lòng đầy kinh ngạc của Thẩm Lâm Dụ vang lên ngay lập tức.

[Sờ rồi, sờ rồi!]

[Hu hu hu, mình biết mà, ốm cũng không phải hoàn toàn không có lợi.]

[Giờ có thể lén lút ở lại phòng vợ rồi, hí hí.]

Thấy sắp tưởng tượng ra cách để ở lại, tôi trực tiếp thẳng: “Nếu sốt thì tối nay sẽ rất khó chịu, có muốn ở cùng em không?”

Có lẽ vì quá bất ngờ, Thẩm Lâm Dụ thậm chí còn không kịp diễn.

Anh liên tục gật đầu: “Có, có, có!”

Nói xong mới giật mình phản ứng lại, lại tỏ ra yếu ớt: “Không phiền em nghỉ ngơi là .”

Tôi vừa định bảo người mang chăn của đến thì thấy Thẩm Lâm Dụ cúi người, nhấc góc chăn lên, vui vẻ chui lên giường.

Ngay khi nằm xuống, tiếng hát ma quái chói tai vang lên.

[La ~]

[He he, mình sốt đúng lúc thật, tan chiến tranh lạnh ngay.]

[Ờ, lần trước kể chuyện đến đâu nhỉ? Hình như là bị tai nạn xe hơi.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...