Hôm ấy, vào ngày đăng ký nguyện vọng, trong lớp có một chàng cù lần tỏ với cùng bàn của tôi. Anh ta còn rủ tôi, người đạt hơn 600 điểm, từ bỏ nguyện vọng đại học để cùng ta đăng ký vào một trường cao đẳng.
Bạn tôi vì đương mà mê muội, bất chấp cả sự phản đối của gia đình, quyết định ghi danh vào trường cao đẳng đó.
Tôi thấy không thể để ấy , liền chỉ vào màn hình mà mắng:
“Những chàng trai chủ tỏ đều là tự hạ giá trị, chắc chắn có khuyết điểm nên mới phải tỏ . Đừng để bị lừa!”
Tôi còn bịa ra một đống hậu quả khủng khiếp để hù dọa ấy, cuối cùng ấy sợ quá, đổi lại nguyện vọng.
Ai ngờ sau đó ấy nghĩ thông suốt rồi quay lại trêu chọc tôi:
“Cậu suốt ngày dán mắt vào Đoạn Ngự Thần, chọn ngành học cũng toàn ngành cậu ấy thích, chẳng phải là thích cậu ấy sao?”
Khi đó, tôi đang giận Đoạn Ngự Thần vì ta mất bó hoa mà tôi chuẩn bị để tặng ta, nên tôi cố :
“Dù đàn ông trên thế giới này chết hết, tôi cũng không bao giờ thích Đoạn Ngự Thần.”
Không ngờ câu đó lại bị Đoạn Ngự Thần nghe thấy.
Lúc bình thường miệng tôi sắc sảo như , cứ gặp những chuyện liên quan đến Đoạn Ngự Thần thì lại á khẩu.
Chương 16
Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho Đoạn Ngự Thần nghe, càng kể càng thấy bực mình.
“Hôm tốt nghiệp, tôi cực khổ nhờ người mua bó hoa từ bên ngoài trường để tặng . Kết quả, cầm xong liền ném thẳng vào thùng rác, còn cái gì mà ‘không cần’!”
“Gì cơ? Đó là bó hoa em mua cho à?” Đoạn Ngự Thần tôi đầy ngạc nhiên.
“Hôm đó nhận bó hoa từ tay một nam sinh, tôi tưởng là hoa người khác tặng em mà em đem tái chế đưa cho tôi, nên tôi mới…”
Đoạn Ngự Thần chột dạ, ánh mắt thoáng chút lúng túng, ngay sau đó liền nở nụ lấy lòng tôi.
“Dù có hơi muộn, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sẽ mua một bó hoa tặng em, coi như bù đắp cho hôm đó.”
Tôi hừ lạnh, giọng còn hơi khàn:
“Thế còn hôm qua thì sao?”
Đoạn Ngự Thần đứng dậy, đặt một cốc nước ấm vào tay tôi.
Tôi nhấp một ngụm, cổ họng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
“Hôm qua là do em tự uống say, ôm lấy rồi cắn loạn cả lên, còn rằng thích em mà không chịu ra.”
Lúc đầu nghĩ tôi chỉ say rượu phát điên, chẳng bao lâu sau tôi đã chỉ tay vào ngực , lớn tiếng mắng:
“Tôi nghe hết rồi! Mấy lời nghĩ trong lòng tôi nghe rõ mồn một. Anh thích tôi, tại sao lại không dám tỏ ?”
Giọng Đoạn Ngự Thần trở nên đầy vẻ oan ức.
“Em đã biết rồi, sáng nay còn trêu gì?”
“Không phải đâu, chuyện đọc suy nghĩ này vốn dĩ khó tin. Sáng nay em chỉ thử xem, không ngờ thực sự thích em.”
Đôi mắt Đoạn Ngự Thần sáng rực tôi, khiến tôi không khỏi mềm lòng vẫn không nhịn trách móc.
Thật ra, nếu ngẫm kỹ lại, tất cả hiểu lầm giữa hai chúng tôi đều bắt nguồn từ việc cả hai đều sĩ diện, không chịu thừa nhận cảm thật.
May mà tối qua tôi say rượu.
May mà tối qua tôi đã hết ra.
Chương 17
Ngày tốt nghiệp, Đoạn Ngự Thần đứng từ xa, tay cầm một bó hoa.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo, cân đối. Ánh nắng chiếu xuống khiến cả người phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, gương mặt tuấn tú như chạm khắc tỉ mỉ.
Tôi nhận lấy bó hoa, gương mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch không ngừng.
Nếu tôi nhớ không lầm, bố mẹ từng rằng sau khi tôi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn.
Bỗng nhiên, tôi bắt đầu mong chờ những điều đặc biệt có thể xảy ra hôm nay.
Khi bước ra khỏi hội trường lớn của trường, tôi thấy khu vực gần nhà ăn trang trí đầy hoa tươi và bóng bay.
Tim tôi bỗng đập loạn nhịp. Đoạn Ngự Thần, tên này… chẳng lẽ định cầu hôn tôi ở đây sao?
Tay tôi siết chặt lấy tay hơn, cảm giác căng thẳng dần lan tỏa. Rõ ràng trước đây tôi đã bảo với rằng, nếu định cầu hôn thì nhất định phải báo trước cho tôi.
Khi đến gần, thấy những quả bóng bay hình con ngỗng lớn bày đầy xung quanh, tôi lập tức hiểu ra vấn đề.
Lớp trưởng và Chi Ý, hai người này kiếp này chắc không rời nổi những con ngỗng rồi. Ngay cả màn cầu hôn cũng đầy những con ngỗng to như .
Giữa sự cổ vũ và reo hò của mọi người, lớp trưởng quỳ một chân xuống, tay cầm một bó hoa hồng, chân thành bày tỏ cảm với Chi Ý.
Nhìn thân cuối cùng cũng đạt cái kết viên mãn, lòng tôi dâng lên một cảm giác , khóe mắt dần trở nên đỏ hoe.
Chương 18
Đừng bề ngoài Đoạn Ngự Thần lạnh lùng như núi băng, bên trong lại rất phong phú kịch tính. Những câu ta ra, câu nào cũng khiến người ta đỏ mặt.
Mỗi lần tụ tập bè, tôi đều bị ta chọc cho mặt mũi đỏ bừng, lại chẳng thể gì .
Để “trả thù” ta, trong một lần cùng đi dạo trung tâm thương mại, tôi cố chọn chỗ đông người.
Tôi khoác tay ta, chỉ vào một sợi dây chuyền trên quầy và hỏi:
“Chồng à, thấy sợi dây chuyền này có đẹp không?”
Đoạn Ngự Thần nghe , cả người cứng đờ, tai đỏ lên, rồi cả khuôn mặt cũng đỏ theo.
“Em vừa gọi là gì?”
Tôi lại ngọt ngào gọi thêm một tiếng:
“Chồng !”
Chương 19
Không ngờ, Đoạn Ngự Thần chẳng những không xấu hổ, mà còn bắt đầu hưng phấn.
Anh ta chỉ vào quầy trưng bày đồ trang sức:
“Vợ thích cái gì, gói hết lại cho ấy.”
Lúc này, tôi lại nghe tiếng lòng của ta:
【Vợ à, hiểu em mà.】
Tôi ngơ ngác ta.
Anh ta rốt cuộc đang “hiểu” cái gì chứ?
Ban đầu tôi nghĩ, Đoạn Ngự Thần ra nước ngoài học âm nhạc vì tôi, chắc chắn không đạt thành tựu gì lớn.
Không ngờ, mới năm thứ hai đại học, ta đã nổi tiếng tại nước ngoài.
Kỳ nghỉ ta cũng chẳng có thời gian dành cho tôi, chỉ mải miết tổ chức concert.
Vì một lần lỡ lời trong buổi phỏng vấn, ta lại tự mình chuốc thêm cả đống địch.
Trước đây tôi không nghĩ rằng những chàng trai biết hát lại khiến tôi ngưỡng mộ đến thế, sau khi xem xong buổi biểu diễn của Đoạn Ngự Thần, tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi giọng hát của ấy.
Nhìn những bình luận của cư dân mạng, tôi thường giả vờ ghen tuông:
“Nhiều thích như , nếu sau này không thích em nữa thì sao?”
Đoạn Ngự Thần ngồi trên ghế, chống tay lên cằm, ánh mắt sâu thẳm tôi chăm .
Anh bỗng kéo tôi ngồi lên đùi mình, ghé sát vào tai tôi thì thầm:
“Người khác chỉ có thể từ xa, em thì khác, có thể hát riêng cho em ngay bên tai.”
Tôi bị cho đỏ bừng mặt, trái tim lại ngập tràn cảm giác ngọt ngào.
Tôi không dám thẳng vào Đoạn Ngự Thần, sợ rằng chỉ cần chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của , tôi sẽ chìm đắm không lối thoát.
“Viên Viên, chúng ta kết hôn đi!”
Giọng của rất trầm thấp, tôi nghe rõ ràng từng từ một.
Tim tôi như lỡ một nhịp, ngẩn người vài giây, sau đó lắp bắp hỏi lại:
“Anh vừa gì?”
Anh lặp lại câu vừa rồi, rồi cúi xuống. Tôi phát hiện trên ngón tay áp út của mình đã có một chiếc nhẫn lấp lánh.
Tôi sững sờ chiếc nhẫn, mắt dần đỏ hoe.
Màn cầu hôn này quá đột ngột, khiến tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Đoạn Ngự Thần nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ánh mắt đầy thương:
“Lễ đính hôn vẫn đang chuẩn bị. Bố mẹ và các bác cần chọn ngày lành tháng tốt, không thể chờ thêm nữa. Anh muốn em sớm trở thành vợ của .”
Giọng dịu dàng, nụ trong mắt khiến sống mũi tôi cay cay.
“Đồ ngốc này.” Tôi vừa khóc vừa đánh nhẹ vào ngực :
“Ai lại cầu hôn mà không có tí gì gọi là nghi thức thế này!”
Đoạn Ngự Thần lập tức ôm chặt tôi vào lòng, giọng thấp trầm đầy chiều:
“Đợi chuẩn bị xong, chúng ta sẽ bù lại một màn cầu hôn thật hoành tráng.”
“Thôi , em đành miễn cưỡng đồng ý .”
Tôi giơ tay lên, chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Nụ hôn của Đoạn Ngự Thần rơi xuống đỉnh đầu tôi, tràn đầy sự cưng chiều.
“Đoạn Phu nhân, sau này xin chỉ giáo thêm!”
Phiên ngoại 1
Trong kỳ nghỉ tuần trăng mật, Đoạn Ngự Thần dẫn tôi đi tham quan ngôi trường đại học của .
Tại đây, cuối cùng tôi cũng gặp Steve – người đã khuyên Đoạn Ngự Thần phải kiềm chế nỗi nhớ, khiến ba năm trời không trả lời tin nhắn của tôi.
Phiên ngoại 2
Steve rất nhiệt tiếp đón chúng tôi. Khi thấy “chiến thuật” mình bày cho Đoạn Ngự Thần có hiệu quả, ấy còn quyết định phổ biến nó cho tất cả bè xung quanh.
Trong suốt tuần lễ chúng tôi du lịch nước ngoài, bên cạnh tôi và Đoạn Ngự Thần luôn có một “bóng đèn” tên Steve.
Ban đầu, Steve luôn nhe răng toe toét.
Nhưng dần dần, biểu cảm của ấy bắt đầu chuyển thành chán nản.
Đến cuối cùng, trong tất cả các bức ảnh chụp chung, Steve đều giơ ngón tay giữa, méo xệch đầy bất lực.
Chuyến du lịch tuần trăng mật này, tôi rất vui. Steve quả thực là một người thú vị. Đúng là truyền thuyết không hề sai về Steve.
Phiên ngoại 3
Trong tiệc sinh nhật 5 tuổi của con trai Chi Ý và lớp trưởng, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Chi Ý nhất định chọn lớptrưởng.
Trên bàn ăn, món ngỗng hầm chảo gang thích của Chi Ý luôn xuất hiện, như một điều không thể thiếu.
Đôi khi, tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu đó có phải một nghi thức bí mật trong mối quan hệ của họ hay không.
Mỗi khi món ngỗng dọn lên, trưởng lập tức gắp phần đùi ngỗng cho Chi Ý.
Nhìn thấy cảnh đó, cậu bé Tống Tư Niên lập tức mếu máo, nước mắt lăn dài trên má.
Cậu bé òa khóc như thể đã dồn nén nỗi ấm ức bấy lâu. Nhỏ nhẹ chỉ tay về phía trưởng, cậu hỏi tôi bằng giọng nghẹn ngào:
“Dì ơi, bố có phải không thương con không? Lúc nào món gì ngon, bố cũng gắp cho mẹ trước.”
Tôi xoa đầu cậu bé, gắp cho cậu một chiếc cánh ngỗng:
“Đùi ngỗng là chứng nhân của bố mẹ cháu. Ngoan nào, không tranh với mẹ nhé.”
Anh trưởng, người vừa dịu dàng với Chi Ý vài giây trước, lập tức nghiêm mặt con trai:
“Mẹ con trước tiên là Thẩm Chi Ý, sau đó là vợ của bố, cuối cùng mới là mẹ của con. Con có bố thương rồi, bố không phép thương vợ mình à?”
Nghe xong, Tống Tư Niên lập tức ngậm miệng, chỉ có thể đáng thương sang tôi cầu cứu.
Tôi , vỗ vai cậu bé:
“Không sao, dì thương con.”
Lúc đó, giọng quen thuộc lại vang lên trong đầu tôi:
【Cậu nhóc này thật phiền, vợ tôi chỉ phép thương tôi thôi!】
Tống Tư Niên sững người, sau đó chỉ tay vào Đoạn Ngự Thần, òa khóc lớn:
“Tại sao cũng ghét con!”
Tôi quay lại Đoạn Ngự Thần, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Chẳng lẽ… cậu bé này cũng nghe thấy?
— Kết thúc toàn văn —
Bạn thấy sao?