Tiếng Lòng Của Sếp – Chương 3

12

Giang Chính Cảnh vẫn đang cúi đầu việc, ánh mắt của đã phát hiện ra tôi đang .

【Vợ có phải đang mình không nhỉ?】

【Không biết tác của mình bây giờ có đẹp trai không, có nên giả vờ ngẩng đầu lên rồi ấy đắm đuối một chút không nhỉ? Aaaa, căng thẳng quá, chẳng tập trung nổi vào công việc nữa, chỉ muốn ở bên vợ thôi.】

Tôi hỏi:

“Sếp, em thấy rất quen, chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi đúng không?”

Đôi mắt Giang Chính Cảnh bỗng mở to, không thể tin nổi quay đầu tôi:

“Em nhớ ra rồi à?”

【Chúng ta không chỉ gặp nhau! Em còn hứa với là lớn lên sẽ lấy mà!】

【Em còn nếu ai bắt nạt , sẽ cởi quần họ ra và trùm lên đầu họ, hu hu hu, rồi em đi mất, bọn họ lại bắt nạt tiếp.】

【Vợ ơi, mau đi cởi quần họ đi!】

【À không, không , không cởi quần họ, cởi của đi, hehe.】

Bắt nạt ?

Cởi quần?

Giang Chính Cảnh, đừng có hoại danh tiếng của tôi!

Tôi lúc nào lại mạnh mẽ như , sao tôi không biết nhỉ? Thật là muốn che mặt aaaaa.

“Trước đây thì không nhớ, giờ mới nhớ ra.”

Tôi đưa cho Giang Chính Cảnh xem bức ảnh trên máy tính bảng.

“Không ngờ vẫn còn giữ bức ảnh này, đồ nhóc mít ướt.”

Cây bút máy trong tay Giang Chính Cảnh rơi xuống đất, tiếng kêu than vang lên trong lòng:

【Nhóc mít ướt?】

【Sao ấy vẫn nhớ cái biệt danh này!】

【Hình tượng dũng mãnh của mình thế là tan biến rồi? PIA, biến mất rồi sao?】

Thật ra ban đầu tôi cũng không nhớ rõ lắm, may mà nhờ mấy câu trong lòng của Giang Chính Cảnh.

Hồi tiểu học, Giang Chính Cảnh trông rất thanh tú, trắng trẻo, giống như con , nên thường xuyên bị các cậu bé khác bắt nạt.

Ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường, ấy đứng một mình bên cửa sổ, lén lút lau nước mắt.

Từ nhỏ tôi đã là đứa mê cái đẹp, vừa thấy Giang Chính Cảnh là tôi ý ngay.

Để bắt chuyện, tôi chạy đến tìm ấy.

Tôi: “Sao cậu lại đứng đây khóc một mình ?”

Giang Chính Cảnh: “Vì họ toàn bắt nạt tôi.”

Tôi: “Ai bắt nạt cậu, tôi nghe, tôi sẽ cởi quần họ ra và trùm lên đầu họ, xem họ còn dám bắt nạt cậu không.”

Giang Chính Cảnh: “Cảm ơn, giáo là không lịch sự.”

Tôi: “Cậu còn biết thế nào là lịch sự à, nhóc mít ướt.”

……

Ngày tôi chuyển trường đi, Giang Chính Cảnh khóc sướt mướt, nhất quyết kéo tôi lại để chụp chung bức ảnh này.

Dái tai Giang Chính Cảnh lại bắt đầu đỏ lên, quay đầu khẽ ho vài tiếng.

“Hồi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện, giờ tôi… không còn hay khóc nữa rồi.”

【Nên! Vợ ơi! Đừng gọi là nhóc mít ướt nữa! Aaa, cái biệt danh này đúng là xấu hổ quá đi! Là vết đen trong quá khứ của đó!】

【Lần sau mà còn nghe em gọi nữa, sẽ khóc cho em xem! Hừ hừ.】

Tôi chớp chớp mắt:

“Em biết rồi, sếp.”

Đúng lúc đó, thư ký gõ cửa văn phòng, hình như có đối tác đến để bàn hợp đồng. Tôi cũng rời khỏi văn phòng của Giang Chính Cảnh, trở về chỗ việc của mình.

Vài ngày sau, cuối tuần lại đến.

thân lại rủ tôi ra ngoài chơi, là mới quen trai, muốn dẫn tôi đi xem thử.

Tôi tò mò chạy đến chỗ hẹn, muốn xem thử chàng nào có thể “thu phục” thân từ nhỏ đến giờ chưa có mối nào của tôi.

Ngay giây tiếp theo, tôi thấy Giang Chính Cảnh ngồi đối diện với thân của tôi trên bàn ăn.

???

Chuyện gì đang xảy ra ?

Giang Chính Cảnh, hôm qua còn tôi, hôm nay đã trở thành trai của thân tôi rồi à?

Anh đúng là đồ tồi!

Tôi tức tối bước lên định kéo thân ra, sợ ấy bị Giang Chính Cảnh lừa gạt, rồi đột ngột đâm sầm vào một cậu con trai đang bước tới gần bàn ăn. Cậu ấy hoảng hốt đẩy tôi ra, khiến tôi ngã phịch xuống ngay bên cạnh Giang Chính Cảnh.

Đau quá!

Sao mà còn đau hơn cả lúc bị chiếc Maybach đâm nữa ?

Tôi vô thức ngẩng đầu Giang Chính Cảnh. Anh ấy cau mày, dường như quên mất phải phản ứng.

【Vợ?】

【Thứ ngồi dưới đất kia hình như là vợ mình?】

【Ai dám để vợ mình ngồi bệt dưới đất ?】

Giang Chính Cảnh lập tức đứng bật dậy, sau đó ngồi xuống đỡ tôi. Ở bên kia, thân tôi đẩy cậu con trai vừa rồi ra, chạy đến đỡ cánh tay còn lại của tôi:

“Trời ơi, cưng ơi, em có sao không?”

Cậu con trai vừa đẩy tôi cũng ngượng ngùng cúi xuống:

“Xin lỗi, tôi chỉ là phản xạ tự nhiên…”

Trước ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, bốn chúng tôi nhau.

Vậy giờ…

Chuyện gì đang xảy ra đây?

“Đứng dậy trước đã.”

Giang Chính Cảnh kéo tôi đứng lên, thân vội vàng kéo ghế cho tôi ngồi xuống. Cậu con trai kia đứng cạnh, cúi đầu trông như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

Tôi thân, chỉ vào cậu con trai đó:

“Đừng với em, cậu ấy là trai của chị đấy nhé.”

Giang Chính Cảnh:

【Đúng , chính là cậu ta, dám đẩy vợ mình, lát nữa về mình sẽ đập cho cậu ta một trận, đập cho ra bã như cái xe Maybach của mình bị phế liệu .】

【Tức chết mất, tức chết mất, vợ mình chắc đau lắm, khóe mắt còn đỏ nữa, sắp khóc rồi, hu hu hu.】

Giang Chính Cảnh âm thầm lườm cậu con trai kia một cái.

【Đồ nhãi ranh, từ giờ mày không còn là em của tao nữa!】

……

Bạn thân tôi cẩn thận gật đầu, vội vàng bảo tôi đừng giận. Tôi cũng không đến mức giận, chỉ là hơi đau thôi, mà Giang Chính Cảnh trông có vẻ rất bực.

Thì ra ấy đi cùng của mình.

Tôi lắc đầu, tỏ ý rằng mình không giận, rồi khẽ cúi đầu nhỏ với Giang Chính Cảnh:

“Không sao đâu, em không đau.”

Giang Chính Cảnh: “Ừ.”

Trong lòng: 【Hừ, tôi không tin!】

Haha.

Đáng thật.

Sau đó, bốn chúng tôi ngồi uống nước và trò chuyện vu vơ.

Bạn thân liếc mắt ra hiệu cho tôi:

“Cưng à, em thấy của trai chị thế nào? Anh ấy cũng đang độc thân, hay là hai đứa thành một đôi đi? Haha, chị thấy hai đứa rất xứng đôi đó.”

【Đúng , cũng thấy chúng ta rất xứng.】

【Cứ đi, thân em khéo thật đấy, haha.】

Giang Chính Cảnh ra vẻ uống một ngụm cà phê, im lặng không gì. Cậu của ấy lại chen vào cuộc trò chuyện:

“Không không , lão Giang có người thích rồi, là một nhân viên nhỏ ở công ty. Lão Giang mê mẩn lắm, suốt ngày hỏi tụi tôi cách tán tỉnh, cách đương. Hôm nay qua đây cũng để học hỏi đó. Anh ấy sắp ra tay với nhân viên đó rồi.”

Giang Chính Cảnh: “!!!”

【Im miệng lại!!!】

【Aaaa! Cái tên miệng rộng này, vợ tao đang ngồi ngay đây, tiêu rồi tiêu rồi!】

Tôi suýt nghẹn miếng bánh vừa cho vào miệng, vội vàng bưng ly nước lên uống để tránh bị sặc. Cậu kia vẫn ha hả:

“Nhìn kìa, còn xấu hổ nữa chứ.”

Bạn thân tôi có vẻ rất hứng thú, liền tò mò hỏi tiếp trai:

“Rồi sao nữa, lão Giang ở công ty nào ?”

“Ở ngay trong thành phố này thôi, tập đoàn Giang Thị đó.”

“Thật sao? Không ngờ giấu kỹ thế.”

Bạn thân tôi lập tức quay qua tôi:

“Cưng à, chị nhớ em cũng ở Giang Thị đúng không?”

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Bạn trai ấy liền hớn hở tiếp:

“Trùng hợp quá, thế chẳng phải em cũng là nhân viên của lão Giang à? Haha, hôm nào nhờ lão Giang thăng chức cho em. Ồ, đúng rồi, người mà lão Giang thích là một nhân viên ở công ty các em, hình như họ Diệp, tên là Diệp… Diệp Nhất Hòa, đúng rồi, Diệp Nhất Hòa, em có biết không?”

Bạn thân: “?”

Tôi: “…Biết.”

Giang Chính Cảnh mặt không biểu cảm.

【Hủy diệt đi, thế giới này hủy diệt đi.】

【Cái màn tỏ mà mình đã chuẩn bị mấy tháng trời, chưa kịp thực hiện đã sản rồi, tan tành hết rồi.】

【Mình phải xử lý cái miệng rộng này thôi! Aaa!】

Cậu kia nhận ra bầu không khí kỳ lạ, rụt rè hỏi:

“Sao mọi người không ?”

Tôi mỉm nhẹ nhàng:

“Vì tôi chính là Diệp Nhất Hòa.”

……

Thôi rồi.

Giờ thì cả cậu kia cũng im lặng.

Mười phút sau.

Bạn thân tôi dẫn cậu “miệng rộng” của Giang Chính Cảnh chuồn mất. Chỉ còn tôi và Giang Chính Cảnh ngồi cạnh nhau, không ai một lời.

【Làm sao đây? Giờ mình gì để không khiến vợ hoảng sợ bỏ chạy nhỉ?】

【Chuyện thầm lặng giờ trở thành công khai rồi, mình đột nhiên không biết phải xử lý thế nào.】

【Ngại quá.】

【Sao vợ cũng không gì?】

【Hu hu hu, ấy có phải đang tìm cớ để rời khỏi đây không?】

Tôi nhấp một ngụm nước, quay sang ấy:

“Bạn em đi rồi, chúng ta cũng nên đi chứ?”

【Thấy chưa! Đúng là ấy muốn đi rồi!】

Giang Chính Cảnh mím môi:

“Dù sao cũng là cuối tuần, chúng ta có muốn đi đâu chơi không?”

“Ừm.”

【Ừm?】

【Aaaa! Vợ đồng ý rồi, ấy đồng ý đi hẹn hò với mình rồi!】

【Giờ mình sẽ dẫn ấy đi đâu chơi nhỉ? Để mình nghĩ đã, aaaa.】

【Xem phim? Nhưng rạp chiếu phim đông người quá, mà nếu bao cả rạp thì có vẻ hơi lộ liễu quá. Phòng thoát hiểm? Không , mình sợ bóng tối, lỡ vợ biết thì sẽ mình mất. Công viên giải trí? Cũng không ổn, vợ hình như sợ độ cao, đến lúc đó chẳng chơi gì.】

【Aaaa! Đau đầu quá! Hay là mình đưa vợ về nhà đi, như chúng mình có thể… ơ ơ, bình tĩnh lại, Giang Chính Cảnh, mày đang nghĩ linh tinh gì thế, không phải về nhà để chuyện bậy bạ đâu.】

Về nhà gì cơ?

Tiếp tục nghĩ đi, tôi tò mò lắm!

Nhưng Giang Chính Cảnh không nghĩ nữa, mà hỏi tôi:

“Em có muốn đi đâu không?”

Tôi lơ đãng đáp: “Nhà .”

Tò mò chết con mèo mà!

Hai từ vừa bật ra khỏi miệng khiến tôi và Giang Chính Cảnh đều giật mình.

Anh ấy ngay lập tức cúi đầu, lấy điện thoại ra và nhắn tin.

Tôi: “Em bắt đầu cảm thấy hối hận rồi…”

Anh: “Tài xế sắp đến rồi, chúng ta ra chỗ cổng chờ nhé.”

… Có kịp hối hận không?

Thôi rồi, không kịp nữa rồi.

Tôi đành gật đầu đồng ý: “Ừm.”

Tôi phải tin rằng ấy không nghĩ đến chuyện bậy bạ với tôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...