Tiếng Lòng Của Học [...] – Chương 7

Sau đó không biết gối ôm đi nơi nào.

Ngón tay tôi bị bao phủ bởi bàn tay kia.

Nhìn sắc mặt không chút thay đổi xem phim, không ngừng mấy tác nhỏ, tôi có chút buồn .

Nửa giờ sau khi bộ phim phát sóng, âm thanh nội dung bộ phim càng ngày càng không thích hợp.

Bấy giờ tôi mới phát hiện đó là một bộ phim kinh dị!

Theo tiếng nhạc dần dần trầm xuống, không khí trong phòng cũng trở nên lạnh lẽo.

Mắt thấy nhân vật chính dùng đủ phương pháp tặng đầu người cho người ta.

Tôi cảm thấy tóc gáy dựng đứng hết cả lên.

Sợ hết hồn.

Mà Giang Nhượng cũng ôm lấy tôi.

“Đừng sợ.”

Giọng của trầm thấp, không hiểu sao lại cho người ta có cảm giác an toàn.

Nếu tôi không nghe thấy tiếng lòng của :

[A a a thật sự quá đáng sợ!]

[Chắc là ấy sợ hãi lắm, mình phải bảo vệ ấy!]

[Sao con quỷ kia còn không lộ mặt đi, dọa ấy rồi mà còn dọa mình sao!]

Rốt cuộc tôi không nhịn , đặt đầu của trên vai tôi.

Tôi vỗ vỗ lưng : “Không sợ, không sợ.”

Giọng nhẹ nhàng vang lên: “Không sợ.”

Tiếng lòng: [A, bị ấy phát hiện rồi sao?]

[Vừa rồi mình còn run lên một chút, ấy có cảm thấy mình là kẻ nhát gan hay không, hu hu thật sự mất mặt quá mà.]

Tôi Giang Nhượng co mình lại thành một khối.

Thật sự rất đáng .

Sự tương phản của quá lớn.

Người không hiểu còn cho rằng là người cao lãnh, không dễ chuyện, khó có thể tiếp cận.

Ai có thể nghĩ đến rất thích mèo, thích ăn đường không ăn cay, còn sợ phim kinh dị.

Tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ bảo vệ học thần cao lãnh run lẩy bẩy vì xem phim kinh dị như này.

Trước kia chỉ có thể từ xa mà không thể khinh nhờn.

Mà hiện tại…

Tôi đang nghe thấy tiếng lòng của Giang Nhượng:

[Được ấy bảo vệ thật tốt quá đi, tuyệt không sợ hãi!]

[Đừng buông tay mà, cứ ôm mình như đi.]

[Thật hạnh phúc, thật sự quá hạnh phúc! Muốn ở bên ấy cả đời.]

Giang Nhượng mặc áo len mềm mại, ôm thật sự mang loại cảm giác trấn an mèo nhỏ.

Tôi chỉ cần buông tay.

Mèo con liền dùng móng vuốt của nó kéo tay của tôi lại gần một lần nữa.

Tôi không thể không chằm chằm vào .

Phát hiện trên tóc có một sợi len.

Muốn cúi đầu giúp lấy ra.

Anh lại cho rằng tôi muốn buông tay, ngẩng đầu lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng, tôi hôn lên trán .

Không gian chợt yên lặng.

Thân thể cứng đờ.

Tôi nghe tiếng lòng của : [A a a a! Cô ấy hôn mình, ấy hôn mình!]

[Mình biết ngay mà, ấy luôn muốn hôn mình, chỉ là ấy xấu hổ, ngại ngùng mà thôi!]

[Mình ấy chết đi !]

“...”

Tôi không dám cử .

Đủ rồi, Giang học thần, không định sử dụng não bộ nữa sao!

Đêm trước đại hội thể thao.

“Thiến Thiến, cậu có muốn tham gia đại hội thể dục thể thao không?”

Tôi lơ đãng điền vào một cái.

Ủy ban thể chất thoáng qua, giọng kích : “Cậu muốn chạy cự ly dài hai ngàn mét của nữ sao?Thật tốt quá, hàng năm đều không có người báo danh hạng mục này, cậu là người đầu tiên đó!”

Tôi mới phát hiện mình điền sai rồi.

Vốn muốn chọn hạng mục chạy tám trăm mét, cuối cùng lại thành hai ngàn mét.

Hai ngàn mét, chạy xong sẽ mất nửa cái mạng đó!

Thấy tôi muốn sửa, ủy ban thể chất nhanh chóng thu hồi.

“Đã chọn rồi thì không thể hối hận, cả lớp chờ mong vào sự tham gia của cậu đó, có giải thưởng hay không không quan trọng, quan trọng là việc tham dự thôi!”

Tôi hối hận rồi, chạy tám trăm mét thôi mà tôi đã mệt bở hơi tai rồi.

Bạn cùng bàn đi tới: “Nghe Giang học thần cũng đăng ký thi đấu đó!”

Tôi: “Đăng ký chạy cự ly 3000 mét?”

Bạn tôi: “Ai dở hơi đi đăng ký hạng mục chết người như , ấy đăng ký bắn súng. Nghe từ nhỏ ấy đã học bắn súng rồi, gia đình còn mời huấn luyện viên đội tuyển quốc gia đến dạy ấy nữa, ấy bắn súng nhất định rất đẹp trai!”

Tôi: “Trường học mình có hạng mục bắn súng à?”

Bạn tôi: “Hàng năm cậu đều chuyên tâm học tập, sao có thể ý những thứ này, đúng rồi, cậu đã đăng ký tham gia hạng mục gì chưa?”

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...