Tiếng Lòng Của Học [...] – Chương 6

Tôi càng ngày càng cảm thấy mình là một người rất bình thường, đứng bên cạnh một thiên tài như Giang Nhượng lại càng bình thường hơn.

Anh cử đi học đại học tốt nhất cả nước trước thời hạn.

Sau này chênh lệch giữa chúng tôi sẽ càng lúc càng lớn.

Làm sao có thể thật sự ở bên nhau .

Lần này tan học, Giang Nhượng hỏi tôi:

“Cuối tuần muốn đến nhà chơi không? Nhà có vài cuốn sách mà lần trước mà em ấy.”

Tôi luôn ghi nhớ khoảng cách giữa mình và , lắc đầu: “Em phải bài tập rồi.”

“Tới nhà bài tập đi, giúp em giải đề luôn.”

Tôi nghe tiếng lòng sốt ruột của :

[Cuối tuần không thấy ấy thật sự rất khổ sở.]

[Trong nhà không có ai, mỗi lần về nhà đều rất trống trải, khó chịu vô cùng.]

[Mỗi lần nghĩ đến ấy, trong lòng mới có thể dễ chịu.]

[Đồng ý đi mà, van cầu em đấy.]

Lời cự tuyệt không thể thành lời.

“Được rồi.”

Nghe lời đáp ứng, mắt khẽ cong lên, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết trên núi cao bị ánh nắng ấm áp hòa tan.

Nhà của Giang Nhượng thật sự rất lớn.

Là một tòa biệt thự độc lập, bố mẹ bận công việc quanh năm không ở nhà, người theo giờ chỉ quét dọn nhà xong sẽ rời đi.

Biệt thự lớn như cũng chỉ có một mình Giang Nhượng ở, thoạt quả thật rất trống rỗng.

Lúc tôi vào cửa, trên bàn đã bày xong hoa quả.

Anh mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, khí chất có chút lười biếng.

Thấy tôi, tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Bởi vì một bên tai đeo tai nghe, tôi nghe tiếng lòng của :

[Cứ như đi, giả bộ tự nhiên một chút, nắm tay ấy.]

[Không thể khẩn trương, không thể để ấy nhận ra.]

[Tay ấy thật mềm, muốn bóp một cái.]

[Bóp một cái sẽ không bị phát hiện chứ?]

[Bóp một cái đi.]

Tôi cảm giác đầu ngón tay của mình bị người ta lơ đãng nhéo nhéo, cường độ rất nhẹ như sợ bị tôi phát hiện.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của lại vô cùng đáng .

Tôi cũng nhéo tay lại.

Anh dừng bước, sau đó lại bình thản dắt tôi tiếp tục đi về phía trước.

Tai tôi đỏ bừng, tôi rất muốn cho biết.

Thư phòng của còn lớn hơn nhiều so với phòng ngủ của tôi, bàn học cũng không nhỏ tí nào.

Lúc bài tập, ở bên cạnh tôi.

Tôi quay đầu thì lại cúi đầu bài thi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhưng vì tôi đeo tai nghe nên lại nghe tiếng lòng của :

[Lúc ấy bài tập rất nghiêm túc.]

[Cô ấy xem đề thứ sáu đã ba phút rồi, không phải đề đó rất đơn giản sao.]

[Mình có nên chủ giảng cho ấy hay không, như thì liệu ấy có phát hiện ra mình vẫn luôn ý đến ấy hay không.]

[Thật phiền quá đi, muốn nắm tay ấy, dạy ấy bài.]

Tôi nghe không nổi nữa, chủ hỏi đề này.

Vẻ mặt vô cùng bình thản giảng giải cho tôi nghe.

Trong lúc đó, ngón tay không cẩn thận đụng vào tôi, tôi không để ý tới.

Cho đến lần thứ tư không cẩn thận đụng phải, tôi có chút không thể nhịn nữa.

“Giang Nhượng.”

Tôi gọi tên .

Mặt lộ rõ vẻ vô tội: “Sao ?”

Bộ dáng nghiêm túc này, nếu tôi không nghe tiếng lòng của thì sợ là sẽ bị lừa mất.

Tuy rằng trong quá trình luôn xuất hiện mấy đoạn nhạc đệm nhỏ, bởi vì bên cạnh có vị học thần giám sát, đống bài tập hoàn thành cực kỳ nhanh.

Làm xong bài tập, hai người chúng tôi quay sang nhau.

Tôi: “Bài tập đã xong rồi, em về nhà đây.”

Anh mím môi: “Có muốn xem phim không?”

Tiếng lòng của lại vang lên: [Đừng đi, đừng đi mà, mới tới có một lát mà đã đi rồi!]

[Không muốn để ấy đi hu hu.]

[Nên thế nào mới có thể giữ ấy ở lại với mình một lát đây.]

[Cô ấy đi rồi thì chỉ còn lại một mình thôi.]

Tôi không đành lòng: “Vậy xem phim nữa đi.”

Ánh mắt lập tức sáng lên.

Ngồi trước TV, chúng tôi chọn phim.

Cuối cùng chọn một bộ phim có vẻ khá hay.

Hai chúng tôi ngồi trên sô pha, ở giữa cách một cái gối ôm.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...