Tôi học suốt ngày đêm.
Ban ngày nghe giáo viên nghiêm túc giảng bài, gặp phải vấn đề gì không nhớ kỹ, tôi sẽ bảo Giang Nhượng giảng lại cho tôi một lần nữa.
Anh biết quyết tâm của tôi, sẽ đặc biệt giảng kỹ những đề khó, giúp tôi lên kế hoạch chạy nước rút.
Điểm số của tôi tiếp tục tăng.
Nhưng vẫn còn có chênh lệch rất lớn.
Bởi vì mỗi ngày phải học thuộc lòng, tôi gầy đi rất nhiều.
Bạn cùng bàn rất lo lắng cho trạng thái của tôi: “Đừng căng thẳng quá, cậu cố hết sức là tốt lắm rồi, điểm số trường đó thật sự rất cao, mỗi năm, trường chúng ta chỉ có mấy người trúng tuyển thôi.”
Tôi lắc đầu: “Tớ muốn liều một phen.”
Tôi biết giữa mình và Giang Nhượng vốn cách nhau quá nhiều thứ, trường đại học chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nếu như ngay cả cái này tôi cũng không thể ra sức đánh cược một lần, về sau, cho dù thật sự ở cùng một chỗ với thì giữa hai chúng tôi cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào câu chuyện thần tiên rằng nàng lọ lem không cần phải gì cũng hoàng tử tới đón.
Nàng lọ lem phải tỏa sáng rực rỡ mới hoàng tử ý tới.
Cô ấy có thể sóng vai cùng hoàng tử đi về phía trước.
Thời gian thi đại học càng ngày càng gần.
Tôi không ngờ bố của Giang Nhượng đột nhiên liên lạc với tôi, hẹn tôi gặp mặt.
Giang Nhượng di truyền ưu điểm của Giang Chấn Quốc, ngũ quan lập thể thâm thúy kia còn có thêm chút thành thục, trưởng thành.
Tôi có chút dè dặt.
Giang Chấn Quốc móc ra một tấm chi phiếu, không nhanh không chậm : “Đây là năm trăm vạn.”
Rốt cuộc thì loại chuyện cẩu huyết này đã đến rồi.
Nỗ lực trong khoảng thời gian này không ngăn chênh lệch giữa tôi và Giang Nhượng sao?
Tôi có chút khổ sở mở miệng muốn cự tuyệt.
Giang Chấn Quốc : “Chờ thi tốt nghiệp trung học xong, cháu cùng Giang Nhượng ra ngoài chơi đi.”
Lời cốt khí còn chưa ra khỏi miệng, tôi đã sửng sốt vô cùng: “Cái gì cơ ạ?”
Đại lão oai phong một cõi trong giới kinh doanh bật , bớt đi vài phần cảm giác áp bách.
“Vừa rồi cháu sợ sao? Xin lỗi nhé, sẽ có lúc hơi nghiêm túc.”
Tôi : “Không phải muốn lấy năm trăm vạn này để cháu rời khỏi con trai sao?”
“Ít xem phim ba xu rẻ tiền đi cháu.”
“Lần này tới tìm cháu là muốn cháu không cần quá lo lắng việc thi tốt nghiệp trung học, cho dù cháu không thi vào trường của Giang Nhượng thì cũng không sao. Có một trường đại học khác cũng rất tốt, chỉ là học phí hơi cao khiến rất nhiều người chùn bước, với thành tích hiện tại của cháu, muốn thi vào đó hoàn toàn không thành vấn đề, đồng ý giúp đỡ cháu vấn đề tài chính này.”
Hào khí ngút trời này khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Cho nên bố của Giang Nhượng không muốn chia rẽ mà là tác hợp cho chúng tôi?
“Chú nghiêm túc sao?”
Ông ấy chuyện nho nhã lễ độ: “Đương nhiên muốn cảm ơn cháu rồi, mẹ Giang Nhượng mất sớm, lại bận rộn chuyện kinh doanh nên không có biện pháp chăm sóc thằng bé. Trước kia thằng bé còn mắc chứng bệnh tự kỷ, tuy rằng sau này đã chữa khỏi vẫn ảnh hưởng đến việc thằng bé giao lưu với người ngoài. Tất cả đều nhờ cháu giúp tinh thần thằng bé phấn chấn trở lại.”
Thì ra Giang Nhượng còn có đoạn quá khứ này.
Tôi suy nghĩ hồi lâu: “Cảm ơn cháu muốn thử xem, cháu muốn thi đại học đó.”
Giang Chấn Quốc há miệng, chợt nghĩ đến cái gì, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ .
“Bảo sao Giang Nhượng lại quan tâm cháu như , cháu khiến người ta phải kính nể nhiều lắm đó.”
Trước khi rời đi, ông ấy khăng khăng nhét tấm séc vào tay tôi:
“Giang Chấn Quốc chưa từng cầu xin ai cả, đã lâu rồi Giang Nhượng không tươi như , cháu phải ở bên thằng bé thật lâu đó, coi như cầu xin cháu.”
Tôi xấu hổ vô cùng.
Thi đại học xong, trước khi có điểm, tôi vẫn khẩn trương vô cùng.
Đến khi thấy mình trúng tuyển, tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đã chứng minh mình có thể dựa vào sự cố gắng nỗ lực để đứng bên cạnh Giang Nhượng.
Giang Nhượng còn vui vẻ hơn cả tôi.
Ngày hôm sau, Giang Chấn Quốc liền đặt vé máy bay cho chúng tôi.
Chúng tôi đi chơi khắp nơi.
Trên đường đi du lịch, thấy vô số phong cảnh, rất nhiều thứ từng thấy trong sách vở đều cảm nhận sinh trước mắt.
Giang Nhượng nắm tay tôi, chúng tôi leo núi tản bộ trên thảo nguyên, ra bờ biển nhặt vỏ sò.
Anh đã không còn lạnh lùng xa cách cự tuyệt người khác ngàn dặm như lúc mới gặp.
Trong mắt lộ ra vài phần ôn nhuận thả lỏng.
Nhưng một phần ôn nhu kia vĩnh viễn chỉ hiện ra trước mặt tôi.
Đã rất lâu rồi tôi không dùng tai nghe để nghe tiếng lòng của .
Bởi vì bây giờ, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý tứ của đối phương.
Vào một đêm đầy sao, chúng tôi hôn nhau.
Anh là bởi vì tôi nên mới bước vào thế giới này một lần nữa.
Tôi là mặt trời trong thế giới của , tôi không thể rời xa .
Tôi ôm lấy .
“Vậy có biết hay không, cũng là mặt trời của tôi.”
Bởi vì quá chói mắt mà lên.
Bởi vì lên mà đuổi theo.
Tôi và mặt trời ôm nhau.
Cả hai chúng tôi đều tỏa sáng rực rỡ.
Bạn thấy sao?