Tiếng Lòng Của Học [...] – Chương 1

Tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của học thần lạnh lùng qua tai nghe bluetooth.

Trong siêu thị.

Anh đứng bên kệ nhíu mày.

[Không còn kẹo mềm gấu con nữa, một gói cũng không còn, sao số tôi khổ thế này.]

Tôi gói kẹo dẻo gấu con cuối cùng trong tay mình, yên lặng thả lại kệ hàng.

Trên đường đến trường.

Một con mèo hoang cọ ống quần .

[Sao lại đáng chứ, thế vì sao mình lại dị ứng với lông mèo, thật sự rất muốn sờ đầu của nó!]

Tôi mèo con tiến thêm một bước, còn bất đắc dĩ lùi lại ba bước, nhịn nụ thầm trong lòng, vươn tay sờ đầu mèo con thay .

Tôi cờ gặp lại ở nhà vệ sinh.

Anh đang rửa tay, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng xuyên thấu qua tấm gương, tới vị trí của tôi.

Tôi lại nghe thấy tiếng lòng của :

[Cô ấy còn theo tới tận nhà vệ sinh nữa, thầm mến mình đã lâu như mà sao không thổ lộ đi?]

Tôi: “...?”

Tôi thầm từ khi nào cơ?

Tôi hoài nghi mình gặp phải ma.

Nếu không vì sao trong tai nghe còn có giọng nam sinh khác.

[Không còn kẹo mềm gấu con nữa, một gói cũng không còn, sao số tôi khổ thế này, thèm quá đi.]

Giọng trong trẻo khá lạnh lùng, rất dễ nghe.

Tôi như gặp quỷ tháo tai nghe xuống, giọng nam quỷ dị kia cũng biến mất.

Nhưng lúc đeo lên, nó lại xuất hiện.

[Thật sự rất muốn ăn kẹo mềm gấu con.]

Đây còn là một con quỷ thích ăn kẹo mềm gấu con nữa chứ!

Tôi kinh nghi gói kẹo dẻo gấu con cuối cùng lấy từ trên kệ hàng trong tay mình.

Giống như củ khoai nóng phỏng tay.

Không phải là bởi vì cái này mới dẫn tới việc tôi gặp ma quỷ đấy chứ?

Trong siêu thị không có nhiều người.

Chỉ có một nam sinh đứng cạnh kệ hàng cách đó không xa.

Vóc dáng rất cao, mặc áo ngắn tay màu đen, làn da trắng lạnh.

Đường nét trên sườn mặt hơi căng thẳng, cả người tản ra hơi thở xa cách không thể tới gần.

Tôi biết .

Giang Nhượng, là học thần số một trường chúng tôi.

Trong nhà đặc biệt có rất nhiều tiền, nghe tòa nhà dạy học chính là nhà đầu tư xây dựng.

Người như giống như thượng đế bật sẵn đèn pha, đi tới chỗ nào cũng là tiêu điểm của đám người.

Tôi không nghĩ sẽ gặp ở đây.

Nhìn quả thật giống như trong lời đồn, lạnh lùng không dễ tiếp cận.

Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, nghĩ rằng không biết tôi là ai nên tôi không tiến lên chào hỏi.

Đang muốn cầm kẹo dẻo gấu nhỏ cùng đồ ăn vặt khác ra quầy tính tiền.

Trong tai nghe lại truyền đến âm thanh.

[Ủa, trong tay ấy là gói kẹo mềm gấu nhỏ sao?]

Bước chân tôi chợt dừng lại.

Ánh mắt như có điều suy nghĩ về phía thiếu niên bên cạnh kệ hàng.

Quả nhiên, đang về phía tôi.

Chính xác mà , là đang kẹo mềm gấu nhỏ trong tay tôi.

Thấy tôi quay đầu, ánh mắt kia lập tức thu hồi, vẻ mặt lãnh đạm.

Trong tai nghe lại truyền đến âm thanh:

[Gói kẹo dẻo gấu nhỏ cuối cùng ở trong tay ấy!]

[Giờ mình cầu xin ấy thì ấy có nhường cho mình không nhỉ?]

[...]

Cho nên người cứ lảm nhảm trong tai nghe của tôi từ nãy tới giờ là học thần Giang Nhượng?

Nhưng rõ ràng không hề mở miệng chuyện mà.

Như để kiểm chứng một kết luận nào đó…

Tôi tháo tai nghe ra.

Quả nhiên giọng muốn ăn kẹo mềm gấu con đã biến mất.

Tôi giơ túi kẹo gấu lên thăm dò.

Có thể rõ ràng cảm giác có ánh mắt nóng rực qua.

Tôi đi đến một kết luận.

Tai nghe bluetooth của tôi có thể kết nối với tiếng lòng của Giang Nhượng!

Thật sự chịu không nổi ánh mắt nóng rực này nữa.

Tôi kiểm lại đống đồ ăn vặt trong tay, ra vẻ kinh ngạc:

“Ai da, hình như mình mua hơi nhiều đồ ăn vặt rồi.”

Nhanh chóng đặt túi kẹo dẻo gấu con trở lại kệ hàng.

Trong tai nghe truyền đến giọng mừng rỡ:

[Cô ấy không cần kẹo mềm gấu nhỏ nữa sao, để lại rồi.]

[Thật tốt quá, là của tôi!]

Của , của hết đó!

Không ngờ học thần cao lãnh lại thích ăn kẹo mềm gấu nhỏ.

Tôi vừa đặt gói kẹo lên kệ hàng, cánh tay cậu thiếu niên đã xuyên qua tôi, cầm lấy.

Chỉ sợ một giây sau, tôi sẽ đổi ý lại lấy đi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...