Tiếng Chuông Thứ 11 – Chương 7

21

Quá trình ly hôn diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng.

Có lẽ là vì quá để tâm đến đứa con đó.

Bản thỏa thuận ly hôn do Mễ Nặc soạn, Chu Hằng chỉ liếc qua vài cái rồi ký ngay.

Làm xong thủ tục ở Cục Dân chính, nhân viên nhắc một tháng sau mới có thể nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Tôi gật đầu.

Anh đứng phía sau tôi, định lại thôi.

“Sao ?”

Anh do dự chằm chằm vào chiếc vòng trên tay tôi:

“Cái này… có thể đưa cho không?”

Tôi không gì.

Có lẽ cũng cảm thấy mình quá nhẫn tâm.

Đây là quà kỷ niệm ngày cưới tặng tôi.

Vừa ly hôn xong đã đòi lại, thật sự chẳng hay ho gì.

“Anh trả thêm tiền mua lại, hai mươi lăm triệu, đủ không?”

Tôi thở dài:

“Chu Vãn Vãn đúng là có phúc, tuổi còn trẻ mà đã khiến ta mà vung tay hàng chục triệu.”

Sắc mặt Chu Hằng tối sầm, vội vàng giải thích:

“Là mẹ …”

Tôi không hứng thú, cắt lời, đưa vòng cho :

“Chuyển tiền vào tài khoản trước đây của tôi. Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu còn thấy món gì của tôi vừa mắt, liên hệ thư ký của tôi.”

Mễ Nặc đợi tôi ở bãi đỗ xe ven đường.

Vừa khi tôi ngồi yên, ấy liếc Chu Hằng vẫn đứng ngẩn người tại chỗ:

“Cậu trả lại vòng cho ta rồi à?”

Tôi lắc điện thoại:

“Bán giá cao rồi!”

“Cậu vốn rất thích cái vòng đó mà?”

Tôi rạng rỡ:

“Thật ra tôi đã đeo chán từ lâu.”

“Đó là của hồi môn mẹ tôi cho. Sau này để xoay vốn cho công ty của Chu Hằng, tôi đã nhờ em trai bán đi không ít thứ. Món này ban đầu chỉ định giá vài triệu. Có thể lúc đó Chu Vãn Vãn mới mang thai, cảm giác áy náy của Chu Hằng với tôi lên đến đỉnh điểm, tôi vốn chỉ tò mò thêm vài lần, ta bốc đồng mua luôn.”

“Kỷ niệm ngày cưới, tặng tôi thứ này, tôi cũng không ngờ… Giờ chịu bỏ ra hai mươi lăm triệu mua lại, tôi lãi gần ba chục triệu, mua bao nhiêu vòng đẹp hơn cũng !”

Mễ Nặc khẽ vuốt má tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Diễm Diễm… nếu cậu buồn, có thể khóc ra mà.”

Tôi sững lại.

Nghĩ vài giây, rồi khẽ :

“Thật ra tôi đã chuẩn bị tâm lý suốt rất, rất nhiều năm rồi, nên cũng không buồn đến thế.”

“Chu Hằng là do tôi chọn. Anh từng tôi, từng đối xử tốt với tôi, những năm tháng đó đều là thật. Không thể vì kết cục này mà trách cứ bản thân khi xưa đã tin vào .”

“Cuộc đời thay đổi quá nhiều, không ai đảm bảo mình sẽ chia cho một bộ bài tốt. Nhưng đã ngồi vào bàn cược, thì phải có can đảm chấp nhận.”

Tôi lau đi giọt nước mắt vì thương xót của ấy, mang theo chút nhẹ nhõm như mây gió, mỉm :

“Người ta đến tuổi trung niên, điều hiểu rõ nhất chính là — buông tha cho chính mình.”

22

Còn mười ngày nữa mới tới ngày nhận giấy ly hôn, tôi và Chu Hằng cờ gặp nhau tại một buổi tiệc tối.

Tôi đang trò chuyện với Tổng giám đốc Lưu của bên A.

Chu Hằng cầm ly rượu, lặng lẽ đứng sau lưng tôi.

Tôi vừa chia sẻ xong quan điểm của mình về một dự án, ta liền chậm rãi lên tiếng:

“Tôi không ngờ em lại có tầm rộng đến .”

Tổng Lưu :

“Tổng Chu nuôi đâu phải chim hoàng yến, rõ ràng là phượng hoàng vàng!”

Chu Hằng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại tôi, trầm trầm “Ừ” một tiếng.

Toàn thân tôi rùng mình.

Tôi nghiêng người, cụng ly với Tổng Lưu, ngửa đầu uống cạn rượu.

“Ngài hay quên quá, tôi và Tổng Chu đã ký thỏa thuận ly hôn từ lâu rồi.”

Xung quanh lập tức xôn xao.

Sắc mặt Chu Hằng cứng lại trông thấy.

Tổng Lưu gượng để xoa dịu bầu không khí:

“Ôi, là tôi lỡ lời rồi, Tiểu Thư Thư đừng để ý.”

Tôi biết ông ta chịu nể mặt tôi phần lớn vẫn là vì Chu Hằng.

Trước đây, với tư cách là vợ Tổng Chu, tôi chưa bao giờ xuất hiện nổi bật trong những dịp như thế này.

Dù là vì công việc, nhiều nhất tôi cũng chỉ nền cho hợp cảnh.

Nhưng tối nay, tôi là người đàm phán chính.

Tôi có giá trị của riêng mình, có bàn chơi của riêng mình.

“Vậy chuyện hợp tác chúng ta vừa bàn…”

“Tất nhiên là ký rồi!”

Tổng Lưu ha hả, đích thân gọi phục vụ rót đầy ly cho tôi.

“Cô bằng tuổi con tôi, ở tuổi này mà dám chia tài sản với người chồng có giá trị tài sản hàng trăm tỷ, can đảm và khí phách này, đúng là nữ trung hào kiệt.”

“Chỉ vì khí chất này thôi, hợp tác tôi cũng phải ký!”

Tôi từ nhà vệ sinh bước ra, Chu Hằng đang dựa tường chờ.

Tôi thẳng về phía trước, không để ý.

Nhưng ta bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

Ánh mắt ta phức tạp:

“Tôi không quên em, những ngày qua tôi vẫn luôn nghĩ đến em.”

“Thư ký tối nay em sẽ tới, tôi cố hủy chuyến công tác… chỉ để gặp em một lần.”

Anh ta tự giễu , cổ họng khẽ :

“Tôi tưởng mình đã buông bỏ, ngay giây phút thấy em, tôi hiểu ra… tôi vẫn em, nhiều hơn tôi từng nghĩ.”

“Tôi không muốn ly hôn… Vợ à, xin em đừng ly hôn với tôi.”

Giọng ta trầm xuống, cuối câu còn mang theo chút nghẹn ngào run rẩy.

Ngay tại hành lang nơi bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua, Chu Hằng cúi thấp giọng cầu xin tôi, hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào.

Ngày trước, tôi vốn không thể chịu nổi khi thấy ta ấm ức thế này.

Mỗi lần cãi nhau, dù lỗi lớn đến đâu, chỉ cần ta đỏ mắt khẽ một câu “Anh sai rồi”, tôi sẽ lập tức mềm lòng.

Nhưng bây giờ…

Tôi giơ điện thoại lên, “tách” một tiếng.

Anh ta sững sờ.

Tôi xoay màn hình lại, trong ảnh là vết son đỏ nổi bật sau tai ta.

“Trước khi phát , có nhớ ra đứa con chưa chào đời của mình không?”

Tôi nhếch môi lạnh:

“Ký thỏa thuận ly hôn, cắt đứt tất cả, là chút thể diện cuối cùng tôi giữ lại cho cả hai.”

“Đừng phiền tôi một cách ghê tởm thế này nữa.”

“Nếu còn lần sau, tôi nhất định sẽ bắt trả giá.”

23

Những lời tôi không chút nể nang đã tổn thương lòng tự trọng của Chu Hằng.

Ngoại trừ ngày thủ tục ly hôn, suốt ba tháng nay tôi chưa từng gặp lại ta.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã hạ màn.

Tiếc là không phải.

Khi sắp xếp lại tài liệu công việc, tôi mở hộp thư cá nhân đã rất lâu không dùng.

Mới phát hiện từ giữa năm ngoái, luôn có một địa chỉ email lạ định kỳ gửi thư quấy rối cho tôi.

Phần lớn là những ghi chép trần trụi về đời sống của ta.

Tôi cứ kéo xuống, cho đến bức thư đầu tiên.

Tiêu đề là —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...