Tiếng Chuông Thứ 11 – Chương 6

19

Tôi đã gì cho cuộc hôn nhân này ư?

Những năm sự nghiệp như mặt trời ban trưa, mỗi ngày đều bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối.

Tôi muốn giúp một tay, luôn tôi không hiểu gì.

Tôi không cam lòng, nên đã thi đỗ cao học MBA.

Tôi bắt đầu học đầu tư, đọc báo cáo tài chính, dần dần có thể trò chuyện đôi câu với các đối tác của trong những buổi tiệc tối.

Bạn bè cùng tuổi đều đã có con.

Trong lòng tôi bất an, sợ đơn, sợ nảy sinh ý định khác.

Tôi tìm mọi cách để phong phú cuộc sống của hai chúng tôi.

Tôi học đủ loại kỹ năng, chỉ cần là thứ thích, tôi đều học:

Làm bánh, leo núi, đấu kiếm, tennis, golf…

Dù công việc có mệt mỏi đến đâu, tôi vẫn kiên trì tập gym để giữ dáng.

Bất kể chuyện gì, tôi cũng có thể bắt kịp.

Tôi dốc hết sức, để bản thân trở thành người vợ lý tưởng nhất trong mắt .

Tôi sợ sự thật rằng mình không thể sinh con, một ngày nào đó sẽ trở thành lý do để chán ghét tôi.

Dù tôi mới là người bị .

Nhưng rốt cuộc, mỗi mối quan hệ đều sẽ bước vào giai đoạn mệt mỏi.

Tôi đã nhiều đến thế, đều vô ích.

Anh bắt đầu thường xuyên đi công tác.

Bên cạnh xuất hiện những gương mặt phụ nữ mà tôi chưa từng thấy.

Họ mặc đồ công sở ôm sát vòng eo thon, gõ cửa nhà tôi:

“Tổng giám đốc Chu uống say rồi, tôi đến lấy quần áo thay.”

Tôi ngày càng không còn là chính mình nữa.

Nhạy cảm.

Cáu gắt.

Mất kiểm soát.

Chúng tôi đã có một trận cãi vã lớn.

Năm thứ mười của cuộc hôn nhân, tôi cuối cùng lại một lần nữa đề nghị ly hôn.

Đêm hôm đó, chúng tôi chửi nhau đến mức không còn chút mặt mũi nào cho nhau.

Nói hết những lời cay độc nhất, xé bỏ mọi thể diện.

Nhưng vẫn không chịu đồng ý.

Anh mệt mỏi dựa vào cửa sổ sát đất, trước mặt tôi châm điếu thuốc đầu tiên trong suốt mười năm qua.

Tàn thuốc rơi lả tả, mệt mỏi ra ngoài cửa sổ, khẽ :

“Thư Diễm, em là trách nhiệm của . Anh không thể ly hôn với em.”

Không còn là “Anh em” nữa.

Tôi trở thành trách nhiệm bất đắc dĩ của .

Trách nhiệm cái con mẹ nó.

20

Đây là lần thứ ba tôi đề nghị ly hôn.

Cũng là lần cuối cùng.

Tôi cúi mắt chỉnh lại chiếc áo khoác đã bị nhàu.

Liếc chiếc vali vẫn bị cố giấu sau lưng.

Thôi .

Cũ không đi, mới sao đến.

“Tôi không phải đang hỏi ý kiến , mà là đang thông báo cho biết.”

“Đã là thái độ này, thì tôi sẽ bảo thư ký mang thẳng bản thỏa thuận đã ký đến văn phòng .”

“Một tuần nữa, gặp nhau ở Cục Dân chính.”

Anh vẫn muốn níu kéo tôi.

Nhưng tôi đã thật sự chán ngấy mấy giọt nước mắt cá sấu và bộ mặt giả dối đó của .

“Chu Hằng, chia tay trong yên ổn, tôi vẫn còn tạm tôn trọng sự dứt khoát của .”

“Trong mối quan hệ này, tôi chỉ quan tâm đến hai điều: một là của quá khứ, đáng tiếc giờ đã thối nát. Hai là chính tôi.”

“Tôi không còn nữa, nên cũng chẳng thể tôi đau .”

Tôi dừng lại một chút, ánh mắt chậm rãi lướt qua :

“Nhưng thì khác, có điểm yếu.”

“Tôi cho một tuần — nếu không, đứa con của Chu Vãn Vãn, ai biết còn có tồn tại hay không.”

Mặt đột nhiên đỏ bừng:

“Thư Diễm! Em!”

Tôi hơi cong khóe mắt, dịu dàng nhắc :

“Với tư cách vợ cũ, tôi nhắc một câu cuối: hôm mẹ phát bệnh, không có ở bên bà.”

“Nếu tôi đoán không nhầm, khi đó đang cùng Chu Vãn Vãn… tạo ra một sinh mệnh mới.”

“Hy vọng sau này khi phát bệnh, cái gọi là máu mủ ruột thịt của sẽ ở bên giường, chứ không giống như mẹ , chỉ có mỗi ông chồng ở đó. Đừng cháu trai, ngay cả con trai cũng chẳng thấy mặt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...