16
Tôi gửi ảnh cho Mễ Nặc.
Cô ấy ngắm nghía một lúc: “Lạ nhỉ, sao quen thế… Ấy, có góc nào đó trông ta hơi giống cậu đấy? Chu Hằng đúng là có thú vui bệnh hoạn, đi tìm người thay thế à?”
Tôi uống một ngụm rượu đá, mà không : “Cứ thủ tục chia tài sản ở mức tối đa đi. Anh ta cứng miệng như thế, không biết sẽ phải dây dưa đến bao lâu.”
Mễ Nặc sa sầm mặt: “Bắt gian tận giường rồi mà vẫn không chịu thừa nhận à?”
Chu Hằng đúng là loại người như .
Mỗi việc ta đều có lý do “riêng biệt” của mình.
Biến trắng thành đen, mà vẫn luôn có người tin.
“Cậu yên tâm, Thư Diễm.”
Giọng Mễ Nặc rất kiên quyết, ánh mắt sáng rực tiếp cho tôi sức mạnh:
“Trận này tôi nhất định sẽ giúp cậu thắng thật đẹp!”
Tôi mỉm gật đầu, thật lòng cảm ơn:
“Phiền cậu rồi, Mễ Nặc. Nếu không có cậu, tôi thật sự không biết phải thế nào.
“Giúp nhau thôi mà! Năm đó nếu không có cậu lên tiếng trước đám phu nhân nhà giàu, chắc tôi đã trốn tránh để bà nội trợ rồi.”
Từ cửa gara vang lên tiếng cơ khí quen thuộc.
Chu Hằng về rồi.
17
Tôi kéo vali bước ra ngoài.
Anh từ trong thang máy đi ra, cà vạt nới lỏng một nửa, bên cổ còn in rõ một dấu môi đỏ tươi.
Thấy tôi, bước chân khựng lại, đứng yên.
“Tôi rồi, hai ngày nữa ký đơn. Hy vọng tổng giám đốc Chu đừng爽约.”
Anh chặn cửa thang máy không cho tôi đi.
Một lát, yết hầu khẽ , giọng khàn đặc:
“Diễm Diễm… em có thể nghe giải thích không?”
Anh dựa vào tường, trượt xuống ngồi, ôm đầu như sắp sụp đổ:
“Anh chỉ là… thật sự rất muốn có một đứa con.”
“Lần trước mẹ bị huyết khối não phải nhập viện, trong phòng bệnh toàn là con cháu quây quần, chỉ có bà là nằm lẻ loi… không có lấy một người để chuyện… Huống hồ, nếu lúc đó bên cạnh bà không có ai, chỉ cần trễ vài phút thôi thì đã không cứu kịp rồi…”
Anh ngước mắt đỏ hoe tôi:
“Anh càng ngày càng sợ về sau. Ba mẹ còn có chúng ta, chúng ta già đi rồi thì sao? Áp lực từ phía ba mẹ chưa từng với em, hội đồng quản trị cũng đang lên kế hoạch từ sớm. Anh không với em vì sợ em áy náy, sợ em nhạy cảm. Nhưng cũng rất mệt…”
Anh nắm tay tôi, dụi mặt vào lòng bàn tay tôi như một thói quen đầy lệ thuộc:
“Vợ à… chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn. Anh chỉ muốn… có một đứa con ruột thôi.”
“Anh không hề phản bội em, từ đầu đến cuối chỉ định… giữ con bỏ mẹ.”
Giọng càng lúc càng nhỏ, dường như cũng thấy những lời này buồn và khó ra:
“Ngay cả Vãn… Chu Vãn Vãn, cũng là vì ta trông hơi giống em, nghĩ, sinh ra có khi sẽ giống con của hai chúng ta…”
Đèn ở cửa ra vào chớp tắt liên tục, khiến đầu tôi ong lên.
“Anh còn biết xấu hổ không, Chu Hằng?”
Tôi lạnh lùng , từng chữ rành rọt:
“Cô ta mới hai mươi tuổi! Cái tuổi đó — thậm chí đủ để con rồi!”
“Nhưng không có con !”
“Anh không có!”
Anh bỗng quát lên, ngực phập phồng dữ dội, trong mắt lại thoáng hiện vài tia oán hận dành cho tôi.
18
“Anh nghĩ tôi không biết sao?”
Anh chằm chằm tôi, khóe miệng nhếch thành một nụ lạnh, nước mắt lại không ngừng rơi:
“Em vẫn luôn chờ ngoại , đúng không?”
“Như em sẽ có lý do để ly hôn, đường đường chính chính thoát khỏi , không cần phải nữa, đúng không?”
“Rốt cuộc sai ở đâu?”
Anh gầm khẽ, cảm gần như sụp đổ.
“Anh đã em mười sáu năm, chỉ vì muốn một đứa con, chỉ vì muốn cùng em có một gia đình trọn vẹn, mà em lại phủ nhận , bỏ rơi sao?!”
Anh dồn tôi vào góc tường, vùi mặt vào hõm cổ tôi, nghẹn ngào, lúng túng:
“Vợ à, rốt cuộc phải gì thì em mới tha thứ cho … Anh đã tất cả rồi…”
“Anh thật sự em, sao em lại không tin ?!”
Tôi buông lỏng, từ bỏ giãy giụa.
Mặc cho ôm chặt lấy tôi không kẽ hở.
Khoảnh khắc này tôi mới thấu.
Chu Hằng là một kẻ ích kỷ đến tận cùng.
Anh đem tất cả sự ích kỷ, phản bội, chà đạp,
dán hết nhãn “Vì em tốt” và “Vì gia đình”.
Dùng đạo đức để trói buộc, khơi gợi cảm giác tội lỗi của tôi.
Khiến tôi sinh ra ảo giác: tất cả đều là vì tôi nên mới dẫn đến kết quả này.
Hợp lý hóa ngoại .
Hợp lý hóa mọi hành vi lố bịch.
Tôi chằm chằm con số trên bảng hiển thị của thang máy, giọng bình thản:
“Yêu tôi?”
“Vậy nên ngủ với người khác là vì tôi?”
“Chu Hằng à, có phải còn muốn rằng, khi ở trên người ta, trong đầu vẫn nghĩ đến tôi?”
Anh bực bội một cú vào tường, xoay người bước mấy bước đầy nôn nóng:
“Anh đã rồi — là vì cái nhà này!”
“Em tin hay không thì tùy.”
Anh lau nước mắt, như không thể diễn tiếp, hơi nhíu mày tôi chăm :
“Còn em thì sao?”
“Để duy trì cuộc hôn nhân ngày càng nhạt nhẽo này, em đã gì?”
“Em có biết bao nhiêu đêm em quay lưng ngủ, còn thì mất ngủ không?”
“Cảm giác tội lỗi đè nặng khiến không thở nổi, ai cũng dùng ánh mắt đó , như thể đều đang ‘Anh có lỗi với Thư Diễm, có lỗi với Thư Diễm.’”
“Họ biết gì? Họ凭 gì đánh giá ?!”
“Anh liều mạng kiếm tiền, cố gắng bù đắp. Lúc mới cưới, tặng em sợi dây chuyền vàng ba nghìn tệ, em đeo suốt tám năm. Bây giờ tặng em chiếc vòng hai mươi triệu, em lại chẳng buồn lấy một cái.”
“Hơ… rốt cuộc là đã thay đổi, hay là em quá tham lam?”
Anh đứng ngược sáng, vẻ mặt tối tăm khó đoán:
“Lúc nào cũng chỉ một người cố gắng, thì cũng sẽ mệt thôi.”
Đọc tiếp https://vivutruyen.net/tieng-chuong-thu-11/chuong-6
Bạn thấy sao?