11
Chiều tối, trời bắt đầu đổ mưa.
Tôi trượt chân, lăn xuống một hố cạn dưới sườn núi.
Phần dưới cơ thể lập tức trào ra dòng chất lỏng ấm nóng.
Tôi theo bản năng không dám cúi đầu .
Chu Hằng như phát điên, cởi áo khoác trùm lên người tôi, còn mình thì chỉ mặc quần đùi và áo ba lỗ lao xuống núi tìm người giúp.
Tôi ngâm mình trong mưa lạnh và máu đến khi mất nhiệt.
Khi tỉnh lại, ca phẫu thuật đã xong.
Phòng khám nhỏ ở thị trấn, đơn sơ và gió lùa tứ phía.
Họ chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất để cứu tôi.
Cái giá là tôi không thể mang thai nữa.
Tôi mới hai mươi lăm tuổi, vừa mang thai hai tháng.
Tôi không chịu nổi.
Cầu xin Chu Hằng ly hôn với tôi.
Anh nhất quyết không đồng ý.
Không bàn bạc với ai, tự ý phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
Anh mặc áo bệnh nhân, nằm sấp bên gối tôi khóc, cầu xin hết lần này đến lần khác:
“Vợ à, xin em… đừng bỏ … Mất con thì mất, chỉ cần em! Không có em thật sự sống không nổi…”
Ba mẹ đến.
Cả gia đình quỳ trước ba mẹ tôi để xin tha thứ.
Tôi đã tin.
Tin câu “Ly hôn thì sẽ tự vẫn.”
Tin rằng khi tôi hôn mê, đã quỳ khắp các ngôi chùa trên núi, quỳ đến rách cả đầu gối, chỉ để cầu tôi bình an.
Cũng đặt cược vào những giọt nước mắt và lời thề đó sẽ là mãi mãi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tôi chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nơi hai người kia quấn quýt không rời.
Suy đoán trong lòng tôi cuối cùng cũng thành sự thật—
Chu Vãn Vãn khẽ đặt tay lên bụng, Chu Hằng ngoan ngoãn nửa quỳ xuống, áp sát vào phần bụng của .
Chiếc váy đỏ ôm lấy một đường cong nhô lên khẽ khàng.
Một khoảnh khắc đầy “ấm áp” biết bao.
Tôi đến khi nước mắt tuôn không ngừng.
Anh… mà thật sự đã đi phẫu thuật nối lại.
12
Trước đây tôi còn lén tìm hiểu, thắt ống dẫn tinh trên mười năm thì tỷ lệ nối lại thành công đã cực kỳ thấp.
Như Chu Hằng – hơn mười năm – thì gần như bằng không.
Tôi thở phào, thậm chí còn bảo thư ký chuẩn bị sẵn hồ sơ, định đến trại trẻ mồ côi xin nhận con nuôi.
Ngây thơ đến buồn .
Khi tôi đang lên kế hoạch trọn vẹn cho cuộc sống tương lai,thì một nửa còn lại của tôi đã không biết từ bao giờ lén đi phẫu thuật.
Còn tìm sẵn một tử cung mới – trẻ hơn, khỏe mạnh và có thể sinh con.
Chỉ còn tôi là vẫn ôm lấy những ký ức mà đã vứt bỏ như rác, coi chúng là báu vật.
Đến nước này, việc tôi không thể sinh con lại trở thành lý do chính đáng để đi tìm nhân ?
Chu Vãn Vãn níu Chu Hằng ở lại, lần này không từ chối.
Anh ôm lấy ta, hôn ta, chỉ trong vài bước ngắn ngủi, môi hai người vẫn không rời nhau.
Tôi lau khô nước mắt.
Xem đủ rồi.
Nhìn họ sắp sửa ở ngay chỗ kín bên đài phun nước mà chuyện bậy bạ,tôi mở cửa bước xuống xe, từng bước đi lại gần.
Giữa lúc tiếng rên rỉ của Chu Vãn Vãn dần cao vút,tôi cất tiếng gọi—
“Chu Hằng!”
13
Tiếng thở gấp và những hơi thở dồn dập lập tức im bặt.
Tôi ngoáy tai, còn tưởng mình bị điếc.
Chu Vãn Vãn cuống quýt kéo áo che trước ngực, nép vào người Chu Hằng.
Hai tay lóng ngóng che đi phần ngực còn đang nửa hở.
Chu Hằng mặt tái mét, lưng căng cứng, đứng bất .
Tôi liếc đồng hồ, nghiêng đầu, tốt bụng hỏi:
“Đứng không nổi à? Có cần tôi gọi bảo vệ giúp không?”
Nước mắt Chu Vãn Vãn rơi lã chã, môi bĩu ra, giọng mềm mại: “Chồng…”
Chu Hằng như bừng tỉnh, nhíu mày kéo ta đứng dậy: “Em về trước đi.”
Chu Vãn Vãn không chịu, túm chặt vạt áo không buông.
Tôi “tch” một tiếng.
Chu Hằng rõ ràng khẽ run, bực bội đẩy ta một cái: “Đi đi!”
“Vội gì thế?”
Tôi , lên tiếng: “Cô Chu phải không? Được mấy tháng rồi?”
Chu Hằng lập tức quay lại chắn trước mặt tôi, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy:
“Vợ… em… em đừng hỏi nữa…”
Chu Vãn Vãn trốn sau lưng .
Đôi mắt ướt rượt, tràn đầy vẻ đắc ý và phấn khích không hề che giấu.
Cô ta nhanh miệng xen vào: “Hôm qua vừa tròn ba tháng.”
Tôi khẽ lặp lại: “Hôm qua. Vừa tròn ba tháng.”
Trong đầu tôi như có một sợi dây đứt phựt.
Những thứ gọi là giác ngộ,gọi là ăn năn hối lỗi,nửa tháng vừa rồi Chu Hằng diễn không sơ hở,
chỉ là vì ta còn đang trong giai đoạn đầu thai kỳ.
Không phải vì còn lưu luyến tôi,không phải vì muốn quay về với gia đình,mà vì đứa bé chưa ổn định,sợ bản thân không kiềm chế nên buộc phải tạm xa nhân .
14
Tôi chằm chằm Chu Hằng, nở một nụ :
“Thỏa mãn không?”
Anh đưa tay định ôm tôi, hoảng hốt lắc đầu phủ nhận:
“Thật sự không phải như em nghĩ đâu. Anh về nhà sẽ giải thích cho em—”
Tôi vô cảm đẩy ra.
Anh lúng túng, khuỵu nhẹ gối.
Chu Vãn Vãn lao đến, đẩy tôi ra, chắn trước mặt như một con gà mái mẹ bảo vệ con:
“Chị gì ! Anh ấy đã cầu xin chị thế rồi, sao chị vẫn không chịu buông tha!”
Họ đứng cạnh nhau, cứ như tôi mới là người thứ ba.
“Là tôi sẽ sinh con cho ấy! Cơ nghiệp ấy vất vả dựng bao nhiêu năm, chẳng lẽ chỉ vì chị không thể sinh mà phải dâng cho người khác sao? Chị đã bao giờ nghĩ cho cảm của ấy chưa!”
Cô ta tiến từng bước, giọng ngày càng gay gắt:
“Chị chỉ biết đòi hỏi ấy phải chung thủy, phải thấu hiểu chị! Chị đã từng thấu hiểu ấy chưa?!
“Nếu chị ấy như tôi, thì chị đã sớm thành toàn cho chúng tôi, đã sớm ly hôn với ấy rồi!”
Tôi ngẩng đầu Chu Hằng.
“Vậy à? Anh cũng nghĩ sao?”
Anh tôi chằm chằm, ánh mắt buồn bã, môi mấp máy không thốt ra một lời.
Chu Vãn Vãn dường như càng thêm tự tin.
Cô ta ngẩng cằm, giọng càng thêm đắc ý:
“Tôi hiểu ấy hơn chị, à… dì!”
“Dựa vào tờ giấy đăng ký kết hôn mà vênh váo trước mặt tôi? Ha, thì sao? Có thể gì?”
“Hôn nhân không có như của các người chính là nấm mồ! Dù là gà vàng, gà bạc hay gà đất, thì con nào đẻ trứng mới là…”
“Chát! Chát!”
Cô ta còn chưa hết câu.
Tôi giơ tay, thẳng thừng tát cho ta hai cái.
“Tôi có chuyện với à?”
15
Cả người ta bị tôi tát lệch sang một bên.
Trên mặt lập tức hiện rõ hai dấu tay hoàn chỉnh.
Mái tóc mái che xuống mặt, hồi lâu không hoàn hồn.
Chu Hằng cũng sững lại, nhíu mày định mở miệng.
Tôi liếc một cái, lạnh lùng cắt lời:
“Người lớn chuyện, con nít đừng chen vào. Anh không ba mẹ dạy dỗ à?”
Rồi tôi rút khăn giấy, chậm rãi lau tay:
“Cô muốn gà thì tự đi mà . Đừng đem tôi ra so.”
“Tôi thấy bẩn.”
Ánh mắt tôi trở lại trên gương mặt Chu Hằng.
“Hai ngày nữa, ở Đông Uyển, ký đơn ly hôn.”
“Anh cũng đâu muốn đứa con mà mong mỏi vừa chào đời đã bị coi là đứa con hoang ai cũng khinh bỉ, đúng không?”
Tôi khẽ khinh, nhét tờ khăn giấy đã lau tay vào cổ áo len xộc xệch của :
“Lần này thì đừng diễn mấy trò sâu sắc giả tạo của nữa.
“Anh diễn tệ quá, thật sự… khiến người ta… rất… ghê tởm.”
Bạn thấy sao?