Tiếng Chuông Thứ 11 – Chương 2

4

Tôi chạm vào chiếc vòng, khẽ :

“Vậy à… Vất vả cho rồi.”

“Tặng cho vợ mà, gì ngốc thế?”

Anh vòng tay ôm tôi, cúi đầu cọ nhẹ vào hõm cổ, giọng nũng:

“Mệt quá rồi vợ à… kiếm tiền cho em tiêu, vui lòng.”

Rồi cầm chiếc vòng, ướm thử vài lần lên cổ tay tôi:

“Anh biết ngay màu này hợp với em. Tiệc cuối năm đeo cái này, vợ của Tề Dực Khả chắc ghen phát điên.”

Khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.

Giống hệt ánh mắt năm xưa, khi trận bóng rổ ở đại học ghi bàn ở giây cuối, mồ hôi ướt đẫm, xuyên qua đám đông tôi.

Tim tôi bỗng co thắt dữ dội.

Đau đến mức không thở nổi.

Ù tai.

Nặng trĩu.

Ép xuống.

Máu như dồn ngược về tim.

Tôi bấu chặt vào mép bàn, cơn đau buộc tôi phải giữ bình tĩnh.

“Anh mau đi tắm rồi ngủ bù đi.”

Anh ngáp một cái, gật đầu, bước lên lầu.

Đi nửa chừng, lại quay đầu lại.

Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu hình bóng bé nhỏ của tôi.

Anh , giọng dịu dàng đến cực độ, chứa chan cảm:

“Suýt quên mất.”

“Vợ à, kỷ niệm mười lăm năm vui vẻ.”

“Anh sẽ luôn em.”

5

Tôi theo bóng lưng khuất dần ở cuối cầu thang.

Cuối cùng, như người sắp chết đuối nổi lên mặt nước, tôi vịn bàn, thở gấp từng hơi.

Ai vào lúc đó mà nghi ngờ đã ngoại ?

Trong tầm mắt mờ đi, tôi thấy chiếc điện thoại để lại trên bàn.

Vẫn không có mật khẩu.

Tôi mở nhật ký cuộc gọi.

Mười một cuộc gọi đến đã bị xóa sạch.

Rồi tôi mở từng ứng dụng nhắn tin.

Nhóm chat và ghi chép dự án đều đầy đủ, thời gian khớp hoàn toàn.

Thậm chí, camera khóa cửa cũng ghi lại rõ ràng:

Mười hai giờ năm phút, lao ra khỏi thang máy, thử quét vân tay mấy lần không rồi thở dài, ngồi xổm trước cửa.

Diễn mà không sơ hở một chút.

Tôi đoạn ghi hình đó rất lâu, thật sự không hiểu nổi:

Rốt cuộc đang toan tính gì?

Ở sân bay thì vội vã, không kiềm chế nổi, mà về nhà lại đóng vai người chồng si ?

Nửa đêm, nhiệt độ âm hơn mười độ, thật sự ngồi ngoài cửa suốt một đêm?

Ăn năn?

Tự trừng mình?

Còn kia.

Tôi luôn thấy quen mắt.

Cô ta rốt cuộc là ai?

Dáng người quen thuộc, chiếc cằm thanh mảnh dưới mũ trùm, tư thế dựa vào cửa sổ…

Tôi bỗng sực tỉnh—

Tôi đã gặp ta rồi.

6

Một năm trước.

Có lần Chu Hằng chạy bộ buổi tối về nhà, toàn thân đầy bùn đất.

Cánh tay trái có một vết rách, máu chảy không ngừng, phải khâu mười hai mũi.

Tôi xót đến mức rơi nước mắt.

Nhưng chỉ là không rõ đường nên bị ngã.

Hỏi thêm thì lại tỏ ra hơi mất kiên nhẫn.

Trên đường về nhà, khi xe chạy qua cổng khu,

một mặc đồng phục bảo vệ bất ngờ lao ra, vội vàng gõ vào cửa kính ghế lái.

Tôi hạ kính xuống, ấy khựng lại.

Rồi khi thấy Chu Hằng ở ghế phụ với cánh tay đang băng bó, khóe mắt lập tức đỏ lên.

Cô cúi gập người chín mươi độ, nghẹn ngào xin lỗi:

“Xin lỗi Chu! Là lỗi của em… Nếu không có , có lẽ em đã… hu hu hu… Tiền viện phí trừ hết từ lương em cũng , cảm ơn đã cứu em!”

Người quản lý tòa nhà đứng sau lưng cũng cúi đầu xin lỗi:

“Tiểu Chu ấy trêu chó sói nhà của một cư dân nên mới vô bị thương . Chúng tôi nhất định sẽ xử lý đúng quy định, thật sự xin lỗi!”

Tôi sững lại, sang Chu Hằng.

Anh từ nhỏ đã sợ chó.

Huống hồ đây lại là một con chó sói to khỏe…

Vậy mà vẫn dám lao lên cứu người?

cúi đầu, mái tóc buộc đuôi ngựa thấp rũ sang một bên, trông càng thêm yếu ớt, tội nghiệp.

Chu Hằng lạnh nhạt liếc một cái, quay mặt đi:

“Thôi. Không có gì nghiêm trọng.”

Tôi vừa nổ máy, đột nhiên lại lên tiếng:

“Sắp xếp công việc không hợp lý, ban quản lý phải chịu trách nhiệm chính.”

“Rõ rồi, Chu. Anh yên tâm, thiệt ban quản lý chịu, sẽ không để Tiểu Chu phải trả tiền.”

Trong gương chiếu hậu, bóng dáng mảnh mai ấy càng lúc càng nhỏ.

Tôi nghiêng đầu , nửa nửa thật: “Anh hùng cứu mỹ nhân thì có gì mà ngại với tôi?”

Anh nhếch môi, trêu tôi: “Sợ ai đó ghen tuông thôi.”

Anh đặt một tay lên cửa xe, để mặc gió lạnh ùa vào.

Giọng nhẹ đến mức gió vừa thổi đã tan biến:

“Cô nhỏ sợ đến mức khóc nức nở, ai thấy mà chẳng giúp.”

Chưa đầy vài tháng sau, Chu này đã nghỉ việc ở ban quản lý tòa nhà.

Tôi không gặp lại nữa.

Cho đến hôm qua.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...