Tiên Vại – Chương 12

12

 

'Bây giờ, em có thể ra lệnh cho tất cả những 'bé cưng' của mình. Em có ký ức của tất cả những xác c//hế//t bị gặm nhấm, dù già hay trẻ... Em mang trong mình oán hận sâu thẳm!'

 

'Em vẫn còn là Đình Đình sao?'

 

'Em ... còn là con người nữa không?'

 

'Cảnh sát sắp đến rồi,' Đỗ Nhược , 'Chị sẽ đi hợp tác điều tra, em đừng ra ngoài.'

 

Trước khi rời khỏi ngôi mộ, ấy quay đầu lại tôi: 'Cũng đừng để 'bé cưng' của em ra ngoài nữa nhé.'

 

Dĩ nhiên rồi.

 

Tôi chỉ là một cái chum mà thôi.

 

Làm sao mà ra ngoài chứ?

 

—-------

 

Đỗ Nhược đi rất lâu, lâu đến mức tôi không phân biệt đã qua bao nhiêu ngày đêm.

 

Cuối cùng, một ngày kia, tôi nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh ngôi mộ.

 

Đỗ Nhược bước vào, ngập ngừng.

 

Cô ấy lại kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

 

'Không một ai sống sót.'

 

Tôi biết mà.

 

Cô ấy lại : 'Ruột của họ đều bị nổ tung, còn đám đàn ông thì bị rắn độc cắn, độc tố không thể xác định rõ. Kết luận sơ bộ là cả làng đều bị nhiễm ký sinh trùng rất nguy hiểm. Hiện tại vụ việc đang điều tra.'

 

'Vậy à.' Tôi khẽ.

 

'Còn một chuyện nữa, trên bản tin có phía Nam vừa bắt một tên giả mạo thầy cúng.'

 

Điều này tôi ý. Tôi ngẩng đầu Đỗ Nhược.

 

'Tên giả mạo thầy cúng khai rằng nửa năm trước, hắn lừa một bà lão một nghìn đồng.'

 

'Hắn đã đưa cho bà ta một phương pháp tà ác trong một cuốn sách cổ, rằng đó là cách để sinh con trai.'

 

'Hắn chưa có ai thử qua phương pháp đó, cũng không biết liệu nó có thành công hay không.'

 

'Hắn bảo: 'Tôi chỉ linh tinh thôi, ai mà ngờ có người lại tin chứ?''

 

Đỗ Nhược không tiếp nữa.

 

Tên giả mạo thầy cúng ấy chắc không bao giờ ngờ rằng, có người thật sự tin vào lời hắn .

 

Mà không chỉ một người, cả làng đã tin.

 

Vì phương pháp giả mạo đó, bố Đỗ Nhược đã c//hế//t, tôi đã mất gia đình, và cả làng đã bị hủy diệt.

 

Nghe như một trò , tôi rất lâu, rất lâu mới dừng lại: 'Vậy sao.'

 

—-------

 

Trước khi đi, Đỗ Nhược với tôi rằng ấy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

 

Cô ấy sắp đi học đại học ở một thành phố xa.

 

Cô ấy không còn vướng bận gì ở ngôi làng này nữa.

 

'Em có muốn chị đưa em đi không?' Đỗ Nhược hỏi tôi.

 

Tôi cái chum của mình: 'Chị định mang em đi thế nào đây?'

 

Một nhỏ, một mình mang theo cái chum đi học sao?

 

'Em đã trở thành quái vật rồi, đừng ép quái vật sống cuộc đời của người thường nữa.'

 

Trước khi rời đi, tôi gọi ấy lại: 'Chị Đỗ Nhược, giúp em lấp miệng ngôi mộ này nhé.'

 

Đỗ Nhược có vẻ không muốn: 'Chị... chị lấp miệng mộ lại rồi, em có sống không?'

 

'Sống chứ.' Tôi trấn an ấy: 'Em là Tiên Vại mà.'

 

...

 

Không còn tia sáng nào nữa.

 

Không khí trong ngôi mộ ngày càng ít đi.

 

Tiếng bước chân của Đỗ Nhược cũng dần xa...

 

Cuối cùng, tôi cũng nhắm mắt lại.

 

Tôi đã lừa Đỗ Nhược.

 

Tiên Vại là một tà tiên, không phải là thần tiên thật sự.

 

Tiên Vại cũng cần phải thở mà.

 

Cảm giác nghẹt thở là gì nhỉ?

 

Giống như ngày mẹ tôi đổ rắn rết và côn trùng vào chum của tôi.

 

Bà bịt mũi tôi lại, vừa khóc vừa : 'Cố chịu chút đi, chịu một chút là qua thôi.'

 

Lúc đó, tôi đã nghĩ gì?

 

Tôi đã nghĩ, giá như tôi chưa bao giờ chui ra từ bụng mẹ thì tốt biết mấy.

 

Giá như tôi sinh ra trong một gia đình thương con thì tốt biết mấy.

 

Không thì ít nhất, sinh ra trong gia đình của ông Đỗ.

 

Dù nhà họ nghèo khó, ông Đỗ thương con mình vô cùng.

 

Con ông ấy cũng từng rằng, một ngày nào đó sẽ đưa ông rời khỏi ngọn núi này, biến ông thành người cha hạnh phúc nhất thế gian.

 

Thật tuyệt vời biết bao.

 

HẾT

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...