Tiên Vại – Chương 10

10

 

Đỗ Nhược tiến tới, định ném cái giỏ chứa đầy rắn rết ra xa.

 

Chị ấy run lên vì sợ, vẫn run giọng : 'Tiểu Đình, em đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.'

 

'Chị mới là người không nên sợ.' Tôi trấn an chị ấy: 'Đừng vào những đứa bé của em, cẩn thận chúng cắn chị đấy.'

 

Đỗ Nhược tái mặt, vô thức lặp lại lời tôi: 'Những đứa bé?'

 

Đúng rồi, những đứa bé của tôi.

 

—-----------

 

Những 'bé cưng' của tôi từ trong giỏ bò ra.

 

Nhân lúc hai ông lão không để ý, chúng lao đến, mỗi con cắn một cái!

 

'Á!' Đỗ Nhược hét lên.

 

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, mặt hai ông lão đã chuyển sang màu đen xám, ngay lập tức ngừng thở.

 

'Rắn độc sao?' Đỗ Nhược kinh hãi hỏi.

 

'Không, là độc xác c//hế//t.' Tôi nhạt, 'Chị đoán xem, sao chúng nhiễm phải độc xác c//hế//t?'

 

Đỗ Nhược tôi với ánh mắt đầy thương cảm.

 

Thật buồn , sao phải thương tôi chứ?

 

Những con rắn đã cắn c//hế//t hai ông lão bò lên tìm tôi khoe khoang chiến công. Chúng trườn lên mép chum, rồi chui vào trong, lại chui ra ngoài, đầu rắn cọ cọ vào má tôi.

 

Tôi cũng mỉm , cọ vào chúng.

 

Sau đó, tôi với Đỗ Nhược: 'Làng đang rất náo nhiệt, chị có muốn xem không? Những bé cưng của em sẽ dẫn đường cho chị .'

 

Tôi vừa xong, con rắn đã trườn đến trước mặt Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược do dự tôi.

 

'Đi đi, em không sao đâu.' Tôi nhẹ nhàng, 'Chúng sẽ không chị đâu.'

 

'Cũng chẳng còn ai có thể chị nữa.'

 

Đỗ Nhược dường như đã cảm nhận điều kỳ lạ trong lời của tôi.

 

Cô ấy chỉ do dự vài giây, rồi đứng dậy, theo con rắn chạy ra ngoài.

 

Còn tôi, cần nghỉ ngơi một chút.

 

Chờ một lát nữa để đón nhận tin tốt thuộc về mình.

 

—------

 

Ba phút sau khi Đỗ Nhược chạy ra ngoài.

 

Tôi dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ai đó.

 

Xa thế mà tôi vẫn nghe thấy.

 

Phải đau đớn đến mức nào nhỉ?

 

Có bằng lúc tôi bị những con rắn cắn không?

 

Hãy để tôi nghĩ xem, bây giờ họ đang gì nào?

 

Vào giờ này, chắc là họ đang đỡ đẻ cho mẹ tôi?

 

Trong phòng khách nhà tôi.

 

Lúc này, mẹ tôi chắc đang nằm bên trong.

 

Bà đỡ và bà nội chắc đang đứng chờ bên cạnh.

 

Cách một tấm rèm, là bố tôi đang sốt ruột và trưởng thôn đang lo lắng cho tương lai của cả làng.

 

Trong nhà, chật ních những phụ nữ bụng bầu.

 

Còn bên ngoài, người ta vây kín ba bốn vòng.

 

Mẹ tôi chắc đau đớn lắm, giống như lần sinh em thứ tư của tôi.

 

Nhưng lần này bà có thể hét to, vì đứa con trong bụng là 'con trai', có đủ can đảm để hét.

 

Không như lần sinh em thứ tư, dù đau đến mấy cũng phải cắn khăn, nắm chặt tay tôi mà rên rỉ, vừa sinh vừa khóc.

 

Bố tôi chắc hẳn rất vui mừng.

 

Không giống như lần sinh em thứ tư, ông vừa lo vừa giận. Ngay khi tiếng khóc đầu tiên vang lên, ông đã lao vào, nhấc em tôi lên, thoáng qua, rồi định vứt vào bồn cầu.

 

Còn bà đỡ…

 

Bà ta chắc vẫn như lần trước, lần này sẽ không : 'Trời ơi, sao lại là con nữa!'

 

Bà ta cũng bụng bầu to tướng, cúi người đỡ đẻ cho mẹ tôi, bụng bà ta sẽ không ngừng chuyển .

 

Bà ta sẽ nhẹ nhàng vỗ vào bụng, khúc khích: 'Con trai quậy quá.'

 

Rồi bà ta sẽ ngạc nhiên phát hiện ra, bụng mẹ tôi cũng đang chuyển .

 

Nó lăn lộn, vặn vẹo…

 

Căng đến mức trong suốt.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...