Thấy Liễu Thanh Đại cùng Bạch Lộ Thu ngây ngốc tại chỗ không có phản ứng, Hoa Hữu Dung khóe môi tiếu kiều, lại ,
- Bạch sư tỷ, Liễu sư muội, xin nhường đường.
- A.. A.
Hai người sững sờ, không tự chủ nghiêng người tránh ra.
- Đa tạ.
Hoa Hữu Dung khẽ, xoay vòng eo, bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng xuyên qua.
Sau đó lại quay đầu Ôn Tri Hành, do do dự dự nhỏ giọng :
- Vương sư đệ, lần sau sư tỷ lại đến tìm ngươi.
Nói xong, nửa cắn môi mỏng, một khuôn mặt xinh đẹp giống như ráng chiều hoàng hôn.
Ánh mắt của nàng xấu hổ mang theo khiếp sợ, lại mang theo vài phần kiều mỵ.
Lần này, Liễu Thanh Đại cùng Bạch Lộ Thu hai người rốt cục hoàn hồn.
- Ngươi.. các ngươi.. các ngươi..
Liễu Thanh Đại chỉ tay về phía Hoa Hữu Dung, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Cho dù nàng là hoàng hoa tiểu khuê nữ, cũng ra vài thứ.
Hai người này là đang chơi trò chơi vui vẻ của người lớn!
Sắc mặt Bạch Lộ Thu không thay đổi, trong lòng lại có chút hỗn loạn.
Sao lại..
Tại sao hai người này lại ở bên nhau..
- Hoa sư tỷ đi thong thả.
Trong phòng, Ôn Tri Hành rốt cục lên tiếng, chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, hành lễ :
- Đa tạ sư tỷ hỗ trợ ta tu hành, sư đệ vô cùng cảm kích.
- Giữa ta và ngươi cần gì khách khí như thế.
Hoa Hữu Dung mím môi , xong ánh mắt lại đảo qua trên người Liễu Thanh Đại và Bạch Lộ Thu, lúc này mới ưỡn ngực, đầu hơi ngẩng lên, tựa như một người thắng xoay người rời đi.
Nàng không quan tâm những người khác nghĩ gì.
Hoặc là , vừa rồi là nàng cố ý.
Chính là muốn tuyên bố quan hệ giữa nàng và "Vương Thủ Chân".
Như ngày sau, nàng cũng có thể quang minh chính đại tới tìm "Vương Thủ Chân".
Đồng thời, đây coi như là một lần phản kích của Hoa Hữu Dung.
Bạch Lộ Thu đã nhốt nàng trong phòng giam nhiều ngày, việc này không thể cứ như quên đi.
- Hai vị sư tỷ, nửa đêm tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng không?
Đúng lúc này, Ôn Tri Hành chậm rãi từ trong phòng đi ra, bình tĩnh với hai người.
Việc này không dễ giải thích, càng giải thích càng loạn.
- Vương Thủ Chân, hai người các ngươi, hai người các ngươi..
Đôi mắt hạnh của Liễu Thanh Đại trợn tròn, sắc mặt trở nên có chút xấu hổ, đang nghĩ sao tiếp tục hỏi lại bị Bạch Lộ Thu bên cạnh giữ chặt.
- Sư tỷ?
Liễu Thanh Đại quay đầu, mắt lộ vẻ khó hiểu.
- Đây là việc riêng của Vương sư đệ.
Bạch Lộ Thu thản nhiên mở miệng.
- Hai vị sư tỷ không cần hiểu lầm, ta cùng Hoa sư tỷ không có bất kỳ liên quan cảm nào, là chính nàng chủ tới.
Ôn Tri Hành đột nhiên xen vào, nghiêm túc giải thích cho mình một câu.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nên giải thích một chút.
Hắn không quan tâm đ ến danh tiếng của mình.
Dù sao ngay cả lô đỉnh cũng đã qua, sao quan tâm chuyện này.
Chủ yếu là Hoa Hữu Dung chính là Tư Nam Yên giả trang, chính mình cũng không thể ngầm thừa nhận cùng nàng có quan hệ gì đi.
Ngày sau, nếu là Hoa Hữu Dung bị xử lý, chính mình cũng không thể bị liên lụy.
- Không có liên quan đến cảm, Hoa Hữu Dung chủ ..
Vừa nghe như thế, hai nàng nhất thời liếc nhau, trong ánh mắt có một tia khiếp sợ.
Lượng thông tin này có chút lớn a.
Hai bên không có liên quan đến cảm, đó chính là có tranh chấp về thể xác đúng không.
Hơn nữa còn là Hoa Hữu Dung chủ ..
Hai người không có lý do gì hiện lên một ít hình ảnh khó hiểu.
Đó là cảnh xuân, kiều diễm mà triền miên.
Trong nháy mắt, Bạch Lộ Thu nghĩ tới tai họa ngầm trong thân thể mình.
Hoa Hữu Dung nếu có thể.. Vậy chính mình có phải hay không cũng có thể..
Nàng vốn không có ý định tìm đạo lữ.
Nếu là có thể có tràng không cần phụ trách sương mù duyên, giải quyết xong tự thân tai họa ngầm..
Hình như cũng không phải không .
Nghĩ tới đây, tay Bạch Lộ Thu không khỏi vén lên một sợi tóc đen rủ xuống, xoay quanh chóp tay, cặp mắt mị nhãn kia ở trong đêm tối phảng phất như bảo thạch phát ra sáng bóng.
- Hả?
Ôn Tri Hành nhận ra sự khác thường, quay đầu.
Bạch Lộ Thu lại vừa vặn cúi đầu, che khuất đáy mắt ngượng ngùng cùng quyến rũ.
Mà Liễu Thanh Đại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt Ôn Tri Hành, khi đó nàng trúng Vạn Diệu Tán.
Thân bất do kỷ, thần trí không rõ, cũng đã xảy ra chút chuyện.
Tuy cuối cùng không xảy ra chuyện gì.
Nhưng hai người cũng coi như tai tóc mai đan vào nhau, thủy nhũ giao hòa một trận.
Vốn nàng cho rằng đã quyên đi việc này, hiện tại sao khống chế không nhớ tới.
- Tức chết ta rồi!
Liễu Thanh Đại đột nhiên cảm giác có chút tức giận.
Nàng không biết vì sao, vẫn không khống chế tức giận.
Ôn Tri Hành này, sao lại không giữ mình trong sạch chứ!
Ngươi bây giờ cũng không phải lô đỉnh, phải thủ thân như ngọc a!
Đúng là đồ khốn kiếp!
- Liễu sư tỷ, ngươi sao ?
Ôn Tri Hành nghe , nhất thời có chút kinh ngạc lại.
- Đi chết đi, ngươi!
Liễu Thanh Đại đột nhiên nhấc váy dài màu trắng lên, lộ ra một cái chân dài trắng noãn như ngọc, hung hăng đạp về phía Ôn Tri Hành.
- Sư tỷ! Ngươi!
Ôn Tri Hành vội nghiêng người tránh thoát, chân kia theo bản năng duỗi ra một cái.
- Hả?
Liễu Thanh Đại không ngờ Ôn Tri Hành lại đột nhiên phản kích, bất ngờ không kịp đề phòng cả người mất trọng lượng nhào về phía trước.
Cũng may nàng cũng không phải phàm nhân, thắt lưng dùng sức, xoay người đứng thẳng người.
- Vương Thủ Chân! Ngươi đánh lén ta!
Liễu Thanh Đại lần này là thật sự tức nổ tung.
- Hiểu lầm, phản ứng bản năng.
Ôn Tri Hành kịp phản ứng, lập tức lui về phía sau hai bước.
Trong lòng oán thầm một câu, không phải ngươi đánh lén ta trước sao?
Cái này không thể trách hắn.
- Ngươi!
Liễu Thanh Đại kịp phản ứng, trên mặt nhất thời xanh đỏ.
Hình như là nàng đuối lý..
- Được rồi, Đại Nhi, đừng náo loạn, chính sự đi.
Thấy hai người hồ nháo như hài tử, Bạch Lộ Thu đúng lúc đứng ra, kéo Liễu Thanh Đại tức giận qua, lại với Ôn Tri Hành:
- Vương sư đệ, hôm nay, ta và Thanh Đại tới thông báo cho ngươi, ngày mai, chúng ta phải cùng ra ngoài rèn luyện.
- Lại lịch lãm?
Ôn Tri Hành sửng sốt, chợt nhíu mày.
Hắn vừa mới đi trong Trấn Ma Quật rèn luyện, lúc này mới bao lâu, tại sao lại muốn rèn luyện.
- Ừm, lần này là ra ngoài rèn luyện, tu vi của ngươi tuy thấp, đi theo ra ngoài mở mang kiến thức cũng .
Bạch Lộ Thu , tất cả vừa rồi đối với nàng mà tựa hồ cũng không có chút ảnh hưởng nào.
- Không đi không?
Ôn Tri Hành nghĩ nghĩ .
Hắn chỉ muốn ở chỗ này hảo hảo tu hành.
Lại tu hành một thời gian, hắn hẳn là có thể bước vào Quan Tưởng Cảnh.
Hắn hiện tại không cần lịch lãm, lịch lãm cái gì, chờ thực lực lại đi cũng kịp.
- Yêu có đi hay không.
Liễu Thanh Đại nghe như thế, lại hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm ngực, tức giận .
Giống như ai đó cầu xin hắn đi .
Sau đó trong miệng Liễu Thanh Đại lại nhẹ giọng thầm một câu, chẳng qua hai mắt kia lại bộ không thèm để ý liếc trộm Ôn Tri Hành.
- Sư tỷ, ta vẫn là lần sau..
Ôn Tri Hành bộ như không nghe thấy, muốn cự tuyệt, Liễu Thanh Đại vội vàng mở miệng:
- Lần này đi huyện Ngũ Phong.
- Huyện Ngũ Phong?
Ôn Tri Hành chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Rất nhanh, hắn nghĩ tới.
Đây không phải là quê nhà của Vương Thủ Chân sao?
Ngày đó bản thân còn cùng Vương Thủ Chân muốn ở chỗ này hội hợp.
Kết quả thả hắn một con bồ câu lớn.
Lại tiếp cũng rất ngượng ngùng, chính mình vẫn dùng tên của hắn.
- Ừ, chính là huyện Ngũ Phong, bình thường mà , tông môn chúng ta sẽ không nhúng tay vào những chuyện phàm nhân này, tai họa bình thường sẽ do quan phủ địa phương giải quyết.
Bạch Lộ Thu lại mở miệng giải thích:
- Đại Chu hoàng triều mặc dù sớm đã sụp đổ, địa phương quan phủ vẫn miễn cưỡng vận hành, Chính Dương tông chúng ta cũng sẽ phái đệ tử đi xuống phàm trần đóng quân lịch lãm một thời gian, lần này cũng là đệ tử dưới đó gửi tới cầu chi viện, là vài ngày trước huyện ngũ phong xuất hiện địa , ăn không ít phàm nhân.
- Đại ?
Ánh mắt Ôn Tri Hành lập tức hiện lên sự khác thường.
Hắn biết Vương Thủ Chân không phải là Nhân tộc thuần túy.
Đại này không phải có liên quan đến Vương Thủ Chân chứ?
- Đại kia thực lực gì, địa phương quan phủ cùng Chính Dương tông đệ tử cộng lại, đều không phải là đối thủ của hắn sao?
Ôn Tri Hành trầm giọng hỏi.
Hắn có dự cảm, đại này có lẽ thật cùng Vương Thủ Chân có quan hệ.
Bạch Lộ Thu lắc đầu, :
- Thực lực cụ thể của đại này tạm thời không biết, bất kể là quan phủ hay đệ tử Chính Dương tông thậm chí cũng chưa thấy chân thân của nó, chắc hẳn thực lực sẽ không quá cao, chỉ có điều này đến vô ảnh, đi vô tung, tốc độ cực nhanh, lúc này mới bất đắc dĩ đến cầu viện.
- Ta hiểu rồi.
Ôn Tri Hành gật đầu.
Nếu như , hắn quả thật cần ra ngoài một chuyến.
Hắn tự nhiên không hy vọng Vương Thủ Chân gặp chuyện không may, dù sao chính mình đầu tư vào gã không ít.
Nếu gặp chuyện không may, đầu tư của mình không phải uổng phí.
Đồng thời, hắn cũng muốn cùng Vương Thủ Chân chạm mặt.
Đi qua lâu như , Vương Thủ Chân có lẽ lại có một ít Mảnh Vỡ Tạo Hóa đẳng cấp cao.
Mình cũng phải đi nhổ lông cừu thật tốt.
- Vậy ngày mai, nhớ đến chỗ sơn môn hội hợp.
Bạch Lộ Thu nghe hiểu ý của Ôn Tri Hành, đồng ý đi trước.
- Được.
Ôn Tri Hành gật đầu.
Nghe Ôn Tri Hành đáp ứng, Liễu Thanh Đại vẫn bộ như không thèm để ý cũng buông lỏng, sắc mặt dịu đi.
- Hai vị sư tỷ đi thong thả, sư đệ sẽ không tiễn.
Ôn Tri Hành đứng tại chỗ, lại khẽ khoát tay.
- Hừ, sư tỷ, chúng ta đi.
Liễu Thanh Đại hừ nhẹ một tiếng, kéo tay Bạch Lộ Thu.
Bạch Lộ Thu bộ dáng ngạo kiều của Liễu Thanh Đại lúc này, đôi mắt quyến rũ chớp chớp.
Hỏng rồi.
Giống như bị mình đoán trúng.
Sư muội của mình, sợ là thật sự có người trong lòng.
Cái này ngược lại là có chút phiền toái.
Nàng không quan tâm những thứ khác, sư muội của mình, nàng vẫn rất để ý.
- Không , không thể để Ôn Tri Hành họa cho Đại Nhi.
Bạch Lộ Thu thầm hạ quyết định.
Liễu Thanh Đại là một tờ giấy trắng thuần khiết, mà Ôn Tri Hành không biết đã trải qua bao nhiêu.
Cũng không thể để Ôn Tri Hành ô nhiễm Liễu Thanh Đại.
Tuy nhiên, mình không sao.
Nàng không sợ bị ô nhiễm.
Phải bảo vệ tốt sư muội mới .
Chợt, dưới chân hai người hiện lên một mảnh tường vân bảy màu, đang muốn rời đi, mà Ôn Tri Hành đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì, vội vàng mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, Bạch sư tỷ, ngày mai cùng đi lịch lãm còn có những người khác không?
- Đương nhiên là có.
Bạch Lộ Thu dừng lại, lại :
- Còn có Mục sư huynh và mấy đệ tử nội môn mới tấn, đây coi như là một hồi rèn luyện của bọn họ.
Còn có Mục sư huynh nữa.
Ôn Tri Hành nheo mắt, :
- Vậy lần rèn luyện này là vạn vô nhất thất.
- Còn có Hoa sư tỷ của ngươi nữa, ngươi vui vẻ chưa?
Đúng lúc này, Liễu Thanh Đại lại ló đầu ra lạnh một tiếng mở miệng.
Hoa Hữu Dung?
Ôn Tri Hành sửng sốt.
Hoa Hữu Dung cũng đi?
Nhiệm vụ lần trước Hoa Hữu Dung không xử lý tốt, lần này cũng coi như ra ngoài bổ sung.
Bạch Lộ Thu vừa đến Hoa Hữu Dung, ánh mắt cũng khác thường.
Nàng vẫn cảm thấy Hoa Hữu Dung là lạ.
Cùng trước kia quả thực chính là hai người khác nhau, chẳng qua lại tra không ra bất kỳ vấn đề gì.
Hoa Hữu Dung cũng đi..
Trong lòng Ôn Tri Hành hiện lên một tia không ổn, lại :
- Sư tỷ, sư tôn ở đâu, ta có việc muốn đi thỉnh giáo y.
- Sư tôn?
Hai người nghe có chút kinh ngạc, đêm nay tìm sư tôn gì.
Bạch Lộ Thu lắc đầu, :
- Sư tôn thường thấy đầu không thấy đuôi, mấy ngày trước đã không thấy bóng dáng, không biết đi đâu.
Không có ở đây?
Ôn Tri Hành nhíu mày.
Trùng hợp như sao?
- Sư đệ có vấn đề gì, có thể hỏi ta trước.
Bạch Lộ Thu cũng nhíu mày, nàng cảm thấy Ôn Tri Hành giống như có ý gì đó.
- Không có việc gì, ta tự mình lĩnh ngộ.
Ôn Tri Hành xua tay lắc đầu.
Ngộ rồi?
Hai người lại sửng sốt.
Ôn Tri Hành rốt cuộc có ý gì.
- Vậy thì tốt.
Cuối cùng Bạch Lộ Thu Ôn Tri Hành thật sâu, lời này quá giả dối.
Nhưng Ôn Tri Hành không , nàng cũng không tiện tiếp tục hỏi.
* * *
Liễu Thanh Đại và Bạch Lộ Thu vừa đi, sắc mặt Ôn Tri Hành liền dần trầm xuống.
- Hoa Hữu Dung.. Lịch lãm huyện Ngũ Phong.. Thật đúng là có chút phiền toái..
Hắn không phải lo lắng cái gì đại kia.
Mà là hắn đột nhiên nghĩ tới lời Hoa Hữu Dung lúc trước.
Nàng phải về Vạn Diệu cung.
Nói cách khác, lần này ra ngoài rèn luyện, Hoa Hữu Dung cùng bốn ma tướng kia cũng sẽ cùng ra ngoài.
Đây quả thực là một quả bom hẹn giờ.
Hoa Hữu Dung sẽ ra tay với những người khác sao?
Ôn Tri Hành nhíu mày.
Mẹ nó, thật đúng là không chính xác.
Hoa Hữu Dung tên bệnh thần kinh này, ngay cả cùng Ma tộc đều có thể lẫn lộn cùng một chỗ.
Làm chuyện gì cũng có thể.
Chính mình khả năng không có việc gì, dù sao hắn là bảo bối của Hoa Hữu Dung, những người khác liền không chừng.
- Tu hành trước đi.
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, hiện tại Liễu Thanh Huyền không có ở đây, hắn cũng không có biện pháp tốt.
Tất cả những gì hắn có thể là tiếp tục tu luyện.
Đợi đến Quan Tưởng Cảnh, ma chủng gì đó hẳn là có thể hoàn toàn giải quyết.
Hoa Hữu Dung xuất thủ, hẳn là sẽ không người, cơ bản sẽ dùng Ma Chủng các loại thủ đoạn.
Chỉ cần thần trí của hắn còn tồn tại, có thể có biện pháp giải quyết.
Nghĩ tới đây, Ôn Tri Hành trở lại phòng.
Bắt đầu nhắm mắt tu hành.
Giờ phút này, ma chủng trong thức hải của hắn vẫn diễu võ dương oai, một đạo ma ảnh màu đen bắt đầu ngưng tụ mà ra.
Nếu không phải có Cửu Thiên Lôi Chủng hòa Thanh Tâm Chú, Ôn Tri Hành đã sớm bị khống chế.
- Trấn áp cho ta!
Ôn Tri Hành nheo mắt lại, lộ ra vẻ vui mừng, lúc này thức hải của hắn lại phóng đại một chút.
Ma chủng hoàn toàn mới này thật không tồi.
Ngay sau đó, Cửu Thiên Lôi Chủng vẫn tư thế phòng thủ nhất thời lay dáng người nhỏ nhắn kia.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Toàn bộ thức hải xao , vô số lôi đình xuất hiện trong thức hải.
Oanh kích trên ma chủng, phát ra từng tiếng trầm đục.
Ma chủng vốn vênh váo tự đắc nhất thời bối rối.
Bóng đen ý thức chậm rãi ngưng tụ trực tiếp chui vào trong ma chủng, không dám ló đầu ra nữa.
Nhưng Ôn Tri Hành cũng không xuống tay quá tàn nhẫn, thấy đủ liền thu.
Lần này, hắn muốn chậm rãi nhổ lông cừu.
* * *
Ôn Tri Hành yên lặng trong tu hành.
Mà những người khác tối nay lại là ai cũng có tâm tư riêng.
Trong phủ của Mục Vân Thanh.
- Trương Thiên Thành, lần này lịch lãm, ta đổi cho ngươi một bộ thân thể mới, thế nào?
Mục Vân Thanh Trương Thiên Thành đang cung kính .
Bạn thấy sao?