Dường như Quý Nam Sóc phát hiện ra tiếng , khi ấy quay mặt lại, tôi sợ hãi lùi lại một bước.
Thật xu cà na, tôi rơi thẳng xuống khu vực nước sâu sau lưng.
Nước lập tức nhấn chìm tôi, tôi hoảng loạn vùng vẫy dưới nước. Lượng nước lớn nước ồ ạt xộc vào mũi, ý thức của tôi dần trở nên rối loạn…
Trong lúc mê man, một thân hình dũng mãnh lao xuống nước. Cánh tay Quý Nam Sóc ôm lấy tôi, chân tay tôi bám chặt vào cơ thể ấy như tóm lấy phao cứu sinh.
Khi trở lên bờ, tôi cảm thấy như vừa trở về từ bờ vực cái chết.
Sặc nước tôi cảm thấy khó chịu, tôi tôi vô thức ôm chặt lấy Quý Nam Sóc.
“Hu hu hu, chồng ơi, may mà có ở đây không thì em đã chết rồi.”
Quý Nam Sóc bị nghẹn, đẩy tôi ra: "Đầu bị nước vào à? Ai là chồng ?”
Tôi càn rỡ cơ thể ấy, ngại ngùng: "Anh á, là chồng của em.”
“Không biết xấu hổ.”
Quý Nam Sóc đứng dậy, lấy khăn tắm trên ghế nằm quấn quanh người, tôi bằng ánh mắt khinh thường: "Còn trộm nữa?”
“Còn nữa tôi sẽ khâu mắt đấy.”
Dù ấy có gì đi nữa, sau này ấy sẽ tôi muốn chết, giờ ấy cứng miệng một chút sau này mới có cái mà .
Nghĩ , tôi đứng dậy quấn khăn tắm giúp Quý Nam Sóc, còn tiện tay vỗ mông ấy.
“Chăm chỉ quá ha, muộn thế này rồi, nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Quý Nam Sóc tôi như kẻ điên: “Cô tên gì?”
“Lan Khê, Lan trong hoa lan, Khê trong dòng suối nhỏ.”
Tôi kích cho ấy tên mình. Cuối cùng tên ngốc này cũng nhớ ra mà hỏi tên vợ mình.
Quý Nam Sóc gật đầu: “Mai không cần tới nữa.”
?
Con mẹ nó chứ, tôi đã gì sai à?
4
Xử lý xong tôi đứng bên đường chờ xe. Quý Nam Sóc lái xe đi qua, tôi lập tức dấy lên hi vọng.
Mặt ấy không thay đổi liếc mắt thoáng qua tôi. Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, ấy đạp kịch chân ga, nhanh chóng rời đi.
Được lắm, tôi phủi bụi trên người, tự dặn mình đừng nổi giận.
Đây chính là lúc để dùng đến cái sức mạnh phù thủy ất ơ của tôi.
Tôi thầm niệm thần , để tên chết tiệt Quý Nam Sóc này mau quay lại đây.
Một lúc lâu sau, con đường vẫn trống trải.
Được rồi, tôi cũng biết phép thuật của mình không ra gì mà.
Tôi quen rồi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên thất bại.
Lúc tôi đang ủ rũ, phía xa xoa lóe lên ánh đèn xe chói mắt, Quý Nam Sóc mất kiên nhẫn nhấn còi.
“Mau lên xe đi, đừng lãng phí thời gian.”
Ui trời ưi, chẳng lẽ phép thuật của tôi có tác dụng rồi?
Tôi hì hì ngồi vào ghế lái phụ, quay đầu Quý Nam Sóc sang, kỹ ánh mắt ấy.
“Vừa rồi có cảm thấy một sức mạnh kéo quay về không?”
Quý Nam Sóc lạnh, gạt tay tôi ra: “Không có, chỉ là tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm thôi. Nhỡ mà có chuyện gì, chẳng phải tôi gián tiếp án hay sao.”
Ánh mắt ấy sáng như hổ phách, theo lý ánh mắt của người bị phép thuật khống chế sẽ thay đổi.
Nhưng ấy không có.
Cho nên, là ấy tự nguyện quay lại.
Trái tim tôi ấm áp, ngang nhiên quay sang ôm lấy Quý Nam Sóc: “Cảm ơn chồng, em biết quan tâm em nhất mà.”
“Cái đệt! Xuống xe!”
“Ứ xuống ~ iu nhắm.”
Tiếng phanh xe chói tai vang lên giữa trời đêm, lòng tôi lại hạnh phúc hát lên một bài.
5
Vẫn là những giấc mơ ướt át đó, có lẽ vì gặp nhau ở hoàn toàn, cảm giác cảnh trong giấc mơ càng trở nên chân thực hơn.
Đến nỗi khi tỉnh dậy, tôi hơi không phân biệt giấc mơ và thực tại.
Sáng sớm tôi đến căng tin của bể bơi để phục vụ bữa ăn bổ sung năng lượng cho các vận viên, vừa chạy cự ly dài xong, mồ hôi nhễ nhại.
Tôi lơ đãng chia thức ăn cho mọi người, ánh mắt lại luôn dõi theo phía Quý Nam Sóc.
Anh ấy cầm khay thức ăn đứng ở cuối hàng với vẻ mặt thờ ơ, càng càng dễ thương.
Phía sau ấy là Ngụy Nguy, cũng là một tay bơi lội xuất sắc, có mối quan hệ rất tốt với Quý Nam Sóc.
Không biết Ngụy Nguy gì bên tai Quý Nam Sóc, khiến ấy bỗng nhiên nhíu mày, Ngụy Nguy lại rất to.
Khi đến lượt Quý Nam Sóc, tôi lập tức tỉnh táo lại: "Chào ! Anh muốn ăn gì?”
Anh ấy không biểu cảm đặt khay thức ăn xuống trước mặt, tùy tiện chọn vài món.
Tôi múc một muỗng đầy, gần như muốn đổ cả đĩa thịt vào khay của ấy.
Quý Nam Sóc khay thức ăn đầy ắp, nhíu mày: "Chờ đã, coi tôi là lợn đấy à?”
Tôi ngại ngùng : "Tập luyện vất vả như , ăn nhiều một chút đi.”
Quý Nam Sóc vừa định gì đó, thì Ngụy Nguy đứng sau đã lên tiếng thay tôi: "Người ta cho cậu thì cậu cứ ăn đi, lải nhải cái gì.”
Sau đó, Ngụy Nguy tiến lại gần tôi, rất dịu dàng: "Em , cũng cho thêm nhiều chút nhé.”
“Được rồi, tôi sẽ lấy thêm thịt viên cho .”
Ngụy Nguy nháy mắt với tôi: "Từ giờ em chính là em ruột của , có chuyện gì thì tìm Ngụy Nguy nhé.”
Quả nhiên các vận viên đều có tính cách cởi mở, ngoại trừ Quý Nam Sóc.
Tôi đưa muỗng múc cơm cho một khác đang phụ trách phát cơm, rồi cầm khay đi về phía bàn của đội bơi.
Năm sáu chàng trai đội tuyển quốc gia vẻ ngoài điển trai, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, như một bức tranh đẹp trong căng tin.
Ngụy Nguy thấy tôi đến, lập tức đứng dậy nhường chỗ bên cạnh Quý Nam Sóc.
“Ôi, em đến rồi, ngồi đây đi.”
Các thành viên xung quanh tôi và Quý Nam Sóc, cũng đều đầy ẩn ý.
“A Sóc, có một cái đuôi nhỏ từ khi nào ?”
Tôi chia nước ngọt mới mua cho mọi người: "Xin chào mọi người, tôi là Lan Khê, là vợ của Quý Nam Sóc, mong mọi người quan tâm nhiều hơn.”
“Há! Được đấy, cảm ơn em dâu!”
“Bảo sao gần đây A Sóc lại có vẻ không tập trung.”
Quý Nam Sóc liếc tôi, nhíu mày nhẹ: "Lo mà ăn đi. Con con đứa, có thể nào…”
“Không thể.”
Tôi mở nắp chai sữa đậu nành, đưa cho Quý Nam Sóc, tác rất thuần thục.
“Dạ dày của không tốt, đừng uống nước ngọt, uống chút sữa đậu nành đi.”
Ngụy Nguy trêu chọc: “Cô bé này khá đấy, thích là phải như đói là phải ăn.”
Bạn thấy sao?