Nhìn đống tro bụi còn lại, ta hỏi Thập Uyên vẫn chưa rời đi: "Ngươi hoa tro có chữa bệnh không?"
Thập Uyên lắc đầu: "Hoa tro sẽ bay hơi, dược tính đã tan biến hết rồi! Tôn thượng của ta thật đáng thương."
Ta lườm nàng, không kìm mà buột miệng chửi: "Thứ xấu xa như hắn có gì mà đáng thương? Người bị thương đâu phải là hắn."
Rồi ta chìa bàn tay sưng tím ra trước mặt nàng: "Ngươi có muốn thương xót cho ta chút nào không?"
Thập Uyên khổ, ấn cánh tay ta xuống:
"Bé ngoan, tỷ thương xót mà, tỷ tỷ chỉ ngươi một con đường sáng, hãy đi cầu xin Tôn thượng. Ngươi phạm phải lỗi lớn như mà hắn không gi.ec, chứng tỏ hắn vẫn quan tâm đến ngươi. Ngươi cứ nũng nịu một chút, biết đâu hắn mềm lòng mà chữa trị cho ngươi."
Nghe , ta nổi trận lôi đình: "Ý ngươi là, hắn có thuốc mà không cho ta, lại còn lừa ta rằng phải đau đến hai tháng sao?"
Thập Uyên vội vàng xua tay: "Ta đâu có ."
Nhưng ta đã chẳng buồn nghe nữa, ta chỉ muốn tìm Lâu Khí tính sổ.
Cái gì mà 'giữ lại núi xanh', 'cẩn thận tính toán', đều là nhảm cả.
Ta muốn liều mạng với hắn đến cùng.
Cầm theo thanh kiếm, ta xông thẳng đến Huyền Minh Điện.
Nhưng khi bước vào đại điện, ta thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
5
Thấy ta bước vào, người kia liền nhanh chóng tiến tới, kéo lấy tay áo ta, ngấm ngầm cấu nhẹ một cái:
"Thanh Nhất Tiên tử, ta tên là Thuật Thuật, là cung nữ do Thiên Đế phái tới theo hầu . Xin hãy cho ta ở lại chăm sóc ."
Dung nhan của "cung nữ" này có ba phần giống với Trần Thuật.
Giọng điệu kỳ quặc năm phần cũng tương tự.
Nàng còn liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta.
Nếu đây không phải là Trần Thuật thì còn ai vào đây nữa?
Ta cố nhịn , quay sang hỏi Lâu Khí: "Có thể giữ Thuật Thuật ở lại không?"
Lúc này, Lâu Khí đang tựa đầu lên tay, nghịch ngợm con hồ ly trắng.
Hắn dường như rất thích con hồ ly này.
Nghe ta hỏi, hắn chẳng chẳng rằng, giơ tay tát thẳng vào Trần Thuật một cái, đánh hắn trở về nguyên hình.
Thấy hình nguy cấp, ta quyết định tự bảo vệ mình trước.
Giả vờ kinh ngạc, ta chỉ vào Trần Thuật: "Ôi! Sao ngươi lại là Thất Điện Hạ?"
Trần Thuật tròn mắt không tin nổi, ta : "Ngươi có muốn nghe thử ngươi vừa gì không?"
Khi ta và Trần Thuật đang cãi cọ thì đột nhiên Lâu Khí đứng dậy.
Hành này Trần Thuật sợ hãi đến nỗi trốn ngay sau lưng ta.
Hắn thì thầm nhỏ nhẹ từ phía sau: "Cứu ta!"
Ta dở khóc dở : "Ngươi có muốn lại hoàn cảnh của ta không?"
"Tránh xa nàng ra!"
Tiếng hét của Lâu Khí vang lên đầy sát ý.
Trần Thuật lập tức tránh xa ta cả vạn dặm.
Sau đó, Lâu Khí gọi một tiếng "Thập Uyên", chỉ trong chớp mắt, Thập Uyên đã xuất hiện trong đại điện.
Lâu Khí chỉ vào Trần Thuật: "Hắn bị giam ở Bắc Cảnh."
Rồi lại chỉ vào ta: "Nàng bị giam ở Nam Cảnh, đừng để hai người này gặp lại nhau."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Thập Uyên hành lễ, kéo ta ra khỏi Huyền Minh Điện.
Còn Trần Thuật thì không may mắn như , hắn bị hai đại hán to lớn lôi đi.
Trước khi bị kéo đi, hắn vẫn còn nháy mắt ra hiệu cho ta.
Ta đoán rằng Thiên Đế chắc hẳn đã giao cho Trần Thuật một nhiệm vụ.
Còn nhiệm vụ gì thì chỉ khi ta gặp lại hắn mới biết .
Đang nghĩ cách sao đến Bắc Cảnh thì Thập Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta:
"Đêm nay là đêm trăng tròn, sau khi trời tối, toàn giới không phép ra ngoài. Ngươi tuyệt đối không rời khỏi nơi này, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Hiểu chưa?"
Giọng nàng có chút run rẩy, dường như thực sự có thứ gì đó chí mạng.
Nhưng dù có gì đi nữa, ta vẫn phải ra ngoài.
Dù sao cũng sẽ không có cơ hội tốt hơn để gặp Trần Thuật.
Ta gật đầu đồng ý: "Yên tâm, ta rất quý mạng, sẽ không ra ngoài đâu."
Trong lòng thầm nghĩ, toàn giới không người, ta nhất định phải ra ngoài.
6
Đợi đến đêm khuya, bốn phía im lìm tĩnh lặng. Ta thi triển phép thuật, vỡ kết giới của Thập Uyên, tiến về phía Bắc Cảnh.
Như Thập Uyên đã , toàn giới vắng vẻ không một bóng người, ta dễ dàng đến vùng đất hoang vắng của Bắc Cảnh.
Vừa bước chân vào Bắc Cảnh, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Trước mắt ta là cảnh tượng những xác ma thú nằm liệt trên mặt đất.
Chúng như bị xé toạc thành từng mảnh, máu chảy đầy đất, trông vô cùng kinh hãi.
Ta nuốt nước bọt, không dám tiến lên nữa, tìm một chỗ ẩn nấp an toàn, sử dụng linh điệp để dò đường, cho linh điệp đi tìm Trần Thuật.
Nhưng linh điệp vừa bay lên đã bị một bàn tay lớn bắt lấy, lập tức tan thành bột phấn rơi xuống đất.
Luồng ma khí mạnh mẽ bao trùm lấy ta.
"Ta đã bảo nàng không ra ngoài mà?"
Giọng khàn khàn của Lâu Khí vang lên bên tai, hơi thở của hắn phả vào khiến tim ta thắt lại vì sợ hãi.
Đang định nghĩ cách giải thích thì người phía sau đột nhiên ngậm lấy dái tai ta.
Lưỡi hắn nóng bỏng, ẩm ướt, mang theo những chiếc gai nhỏ khiến ta không kìm mà run rẩy.
Đáng sợ hơn nữa là đôi tay hắn không ngừng di chuyển khắp người ta.
Bạn thấy sao?