17
Sau khi nhận giấy ly hôn, Trần cũng bắt đầu hành .
Cô kể hết mọi chuyện bị nhà họ Từ lừa gạt cảm cho mẹ mình nghe.
Bà Trần nổi giận đùng đùng, trực tiếp đến phòng chơi mạt chược để đối đầu với mẹ chồng tôi.
Bà ta chột dạ, càng khiến chuyện càng thêm chắc chắn.
Hai người cãi nhau to.
Mẹ chồng tôi không kìm lời, buột miệng mắng Trần dụ dỗ Từ Lãng.
Còn nhục mạ ấy là “đồ đã qua tay” mà Từ Lãng từng ngủ cùng.
Cô Trần vừa khóc vừa dọa sẽ báo cảnh sát kiện mẹ tôi tội vu khống.
Cô rõ: chính Từ Lãng là người ép đi khách sạn, bè kịp thời đến cứu thì mới không xảy ra chuyện gì.
Vậy mà mềm lòng, không báo cảnh sát bắt Từ Lãng, lại còn bị mẹ ta vu oan.
Ngay sau đó, Trần tung luôn giấy khám bệnh chứng minh Từ Lãng bị chứng tinh trùng yếu.
Cả nhà họ Trần chỉ có một con duy nhất, mà mẹ chồng tôi còn tìm mọi cách gả ấy cho Từ Lãng — chẳng khác nào muốn cắt đứt hương hỏa nhà họ Trần.
Sau màn khóc lóc kể lể, mọi người trong phòng mạt chược mẹ chồng tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Chẳng mấy chốc, chuyện xấu của mẹ chồng và Từ Lãng lan ra khắp khu dân cư nơi họ sống.
Thanh danh nhà họ Từ xem như mất sạch.
Cả em dâu tôi cũng bị vạ lây, dắt Tiểu Bảo ra ngoài chơi mà ai cũng né tránh.
Con đường nương nhờ nhà giàu của Từ Lãng hoàn toàn bị chặn đứng.
Không chỉ , công ty ta còn nhận đơn tố cáo ẩn danh về việc có quan hệ bất chính và nghi án biển thủ công quỹ.
Ban lãnh đạo lập tức mở cuộc điều tra.
Từ Lãng bị đình chỉ công tác, chờ xử lý.
Anh ta phát điên, nhắn tin gọi điện cho tôi liên tục.
Tôi thẳng tay chặn luôn.
Tôi chỉ hứa là sẽ không tố cáo ta, chứ đâu có là Trần cũng không .
Lần tiếp theo tôi nghe tin tức về nhà họ Từ, là nửa năm sau, khi tôi đã quay về nhà họ Hướng.
Cô Trần gửi tôi một tin tức “hot”.
Từ Lãng bị công ty sa thải vì tác phong không đứng đắn và biển thủ công quỹ.
Do số tiền biển thủ không lớn, chỉ cần thu hồi lại, không bị khởi tố hình sự.
Nhưng sự nghiệp của Từ Lãng cũng chính thức chấm dứt.
Không công ty nào dám tuyển một lãnh đạo cấp cao từng có vết nhơ lớn như .
Căn nhà chúng tôi từng sống, tôi đã sớm bán đi.
Anh ta không còn nơi nào để đi, đành phải dọn về ở nhờ nhà họ Từ.
Nhưng nhà họ Từ cũng không yên ổn.
Bố chồng cũ ngày càng ghét mẹ chồng cũ vì những chuyện mất mặt bà , khiến con trai mất vợ mất cả việc.
Hai người ngày nào cũng cãi nhau, thậm chí còn tay chân.
Có lần xô xát, mẹ chồng cũ bị ngã đến mức liệt nửa người.
Bố chồng cũ thì ngang nhiên cặp kè với trưởng nhóm nhảy quảng trường.
Mẹ chồng tức đến phát điên chẳng gì .
Em trai của Từ Lãng và cả nhà hắn cũng chẳng khá hơn.
Từ khi tôi quay về nhà họ Hướng, tôi đã ra lệnh cho quản lý đuổi việc Từ Dược.
Không còn việc , hắn lại quay về ăn bám cha mẹ.
Không biết bằng cách nào lại nối lại với Tiểu Tuyết.
Còn vung tiền không tiếc vì ta.
Khi Từ Lãng phát hiện ra thì Từ Dược đã nợ chồng chất vì vay nặng lãi.
Nếu không trả , bọn cho vay dọa sẽ bán hắn lên miền Bắc lao .
Em dâu chịu không nổi cú sốc, dứt khoát bỏ nhà đi, đến cả con cũng chẳng thèm mang theo.
Nhà họ Từ, đúng như lời mẹ chồng từng mong muốn, giờ chỉ còn lại toàn đàn ông.
Cô Trần kể với tôi, dạo gần đây gặp lại Từ Lãng suýt thì không nhận ra.
Không còn công việc lương cao, tiền thuốc men cho mẹ và khoản nợ của em trai đều đổ lên vai ta.
Anh ta đến năm công việc một ngày, cả người tiều tụy, uể oải như cái xác không hồn.
Áp lực nợ nần đè nặng đến mức khiến ta thở không ra hơi.
Giờ đây, Từ Lãng chẳng khác nào một người đàn ông tầm thường, vô sắc, vô vị.
Không còn chút dáng vẻ nào của người đàn ông bảnh bao, thành đạt trước đây.
Tôi và Trần chỉ biết cảm thán: con người ấy mà, nhiều khi thật rẻ mạt.
Từ Lãng từng cố gắng nhiều năm mới có chỗ đứng, gia đình họ Từ cũng vì ta mà từng đổi đời.
Rốt cuộc lại rơi xuống một cảnh còn thảm hơn xưa.
Không biết quý trọng những ngày tháng yên ổn, thì cứ mãi sống dưới đáy vực đi.
Lần này, sẽ không còn ai cứu ta nữa.
Bạn thấy sao?