15
Tôi bình thản bà:
“Được thôi, vừa hay Từ Lãng ngoại trong hôn nhân, ly hôn thì , ta phải ra đi tay trắng.”
Mẹ chồng sững sờ, nghi ngờ:
“Sao mày biết…
Biết chuyện Từ Lãng ngoại ? Hay là do mày gài bẫy?”
Tôi lạnh lùng :
“Sao, các người tưởng tôi là đồ ngốc dễ bị lừa mãi à?”
Thấy bị vạch mặt, mẹ chồng chẳng thèm giả vờ nữa, giở giọng tức tối:
“Biết rồi thì tốt. Tôi cũng không giấu.
Cô là cái đồ đàn bà không công ăn việc , da dẻ nhăn nheo, lấy gì so với tiểu thư trẻ trung xinh đẹp như Tiểu Trần?
Đòi chia tài sản à? Cô đâu kiếm ra tiền, dựa vào cái gì?
Biết điều thì tự cút khỏi nhà này, nếu không, đừng trách tôi đến tận trường nơi đang xin việc loạn!”
Mẹ chồng quay sang đe dọa ngược tôi, giọng hung hăng.
Chỉ tiếc là — mấy lời dọa nạt đó chẳng có chút tác dụng nào.
Tôi đã sớm lên kế hoạch, ly hôn xong sẽ quay về bên bố tôi.
Tôi không để ý đến bà ta, mà chỉ về phía cửa — nơi Từ Lãng đang đứng, vừa bị tôi gọi về.
Trong mắt ta tràn ngập cảm rối ren.
Có hối hận, có xót xa, cũng có áy náy.
Nhưng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
“Vãn Du…”
Môi Từ Lãng run run:
“Anh xin lỗi…”
Tôi không lòng, chỉ lạnh lùng nhắc nhở:
“Anh cũng nghe rồi đấy, ly hôn thì , phải ra đi tay trắng.”
Từ Lãng còn chưa kịp lên tiếng, mẹ chồng đã phản đối trước:
“Không đời nào! Mày mơ đi!”
Dính đến lợi ích của bản thân, Từ Lãng cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Anh ta nhíu mày tỏ rõ sự không hài lòng:
“Điều kiện này quá đáng rồi.”
“Làm sai thì phải trả giá.”
Tôi gương mặt giờ đây đã trở nên xa lạ kia, từng chữ đều dứt khoát.
Mẹ chồng tức đến mức định lao lên đánh tôi.
Nhưng bị Từ Lãng chặn lại.
Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ lạnh giọng cảnh cáo:
“Mẹ dám vào tôi một chút thôi, tôi sẽ báo cảnh sát.
Tự ý xâm nhập nhà người khác, lại còn hành hung — tốt nhất hỏi thử quý tử nhà mẹ xem sẽ bị xử mấy năm tù nhé!”
Mẹ chồng lập tức xuống giọng, Từ Lãng thì nhẹ nhàng khuyên can bà.
Bà ta vừa lầm bầm chửi bới, vừa bỏ đi.
Từ Lãng đóng cửa lại, xoa trán rồi muốn chuyện tử tế với tôi.
“Tôi với chẳng còn gì để cả.”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Nếu đồng ý thì ký luôn đi.”
Tờ đơn ly hôn đã đặt ngay trước mặt ta.
Sắc mặt Từ Lãng tối sầm lại:
“Vãn Du, em thật sự muốn mọi chuyện thành ra thế này sao?”
Tôi im lặng.
Từ Lãng tức giận không kiềm , đập mạnh cây bút xuống bàn:
“Ly hôn thì , ra đi tay trắng thì đừng hòng!”
Nói xong ta đập cửa bỏ đi.
Tôi bình tĩnh cất lại giấy tờ ly hôn.
Rồi nhắn cho Trần một tin:
“Bắt đầu hành .”
Tối hôm đó Từ Lãng không về nhà.
Sáng hôm sau, tôi nhận bản ghi nhận phòng khách sạn từ Trần.
Chứng cứ đã đủ, màn kịch chính thức bắt đầu.
16
Từ Lãng bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi, liên tục không về nhà.
Muốn dùng chiến thuật tâm lý để ép tôi từ bỏ điều kiện “ra đi tay trắng”.
Tôi liền gửi cho ta một vài tấm ảnh.
Là ảnh ta hẹn hò với Trần.
Tôi cố chọn những tấm mà không thấy rõ mặt ấy.
“Thấy đẹp không? Nếu chưa đủ thì tôi còn nhiều nữa.
Anh không đồng ý cũng không sao, tôi có thể gửi hết chúng vào hộp thư của công ty .”
Từ Lãng tỏ vẻ không mấy bận tâm, vì mấy bức ảnh đó chưa đủ chứng cứ buộc tội ta ngoại .
Thế là tôi gửi tiếp cho Từ Lãng đoạn video mẹ ta bỏ thuốc tôi.
Anh ta vẫn dửng dưng, chẳng mảy may phản ứng.
Cho đến khi tôi đưa ra bằng chứng ghi nhận phòng khách sạn của và Trần.
Từ Lãng nổi trận lôi đình:
“Làm sao em có cái này?!”
Tất nhiên là vì đây là cái bẫy do tôi và Trần cùng dựng nên.
Tối hôm đó, sau khi Từ Lãng giận dữ đập cửa bỏ đi, Trần liền tranh thủ dịu dàng an ủi ta.
Chuyện đi khách sạn cũng diễn ra rất tự nhiên.
Cô Trần âm thầm ghi lại bằng chứng đặt phòng.
Thực tế hai người họ chưa hề gì.
Sau khi Trần báo tin thành công, tôi lập tức gọi cho ấy, giả mẹ gọi về gấp.
Từ Lãng dù không muốn, cũng không dám để lại ấn tượng xấu với mẹ Trần nên đành để về nhà.
Bản ghi nhận phòng — chính là chứng cứ ngoại trong thời gian hôn nhân.
Từ Lãng là người sai, khi ly hôn cho dù ta có đồng ý hay không, cũng phải bồi thường.
Dưới sự ép buộc của tôi, cuối cùng Từ Lãng cũng chịu quay lại thương lượng.
“Muốn ra đi tay trắng cũng , em phải hủy hết những bằng chứng đó, kể cả đoạn video mẹ bỏ thuốc em.”
Tôi lập tức đồng ý, khiến ta đầy nghi hoặc.
Mãi đến khi ta ký xong giấy ly hôn, tôi mới ngay trước mặt ta xóa toàn bộ chứng cứ và bản sao lưu.
Lúc đó ta mới hoàn toàn yên tâm.
Ra khỏi Cục Dân chính, Từ Lãng còn giả bộ đỏ mắt.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi đến bước đường này.
Cuối cùng vẫn đổ lỗi cho tôi vì không thể sinh con, cũng không giúp gì cho con đường thăng tiến của ta.
Tôi nghe mà chán ngán, thẳng chân đá cho một phát.
“Anh mà còn sủa nữa, tôi sẽ bóc phốt lên mạng cho cả thiên hạ xem.”
Cuối cùng cũng yên tai.
Từ Lãng tưởng đây là khởi đầu cho cuộc sống mới của ta, không hề hay biết — đó chính là khởi đầu cho cơn ác mộng.
Bạn thấy sao?