Quay lại chương 1 :
Thế mà bà ta lại ngang ngược ngẩng cổ lên gào:
“Có giỏi thì đi kiện tôi đi! A Lãng nhất định sẽ cứu tôi. Với lại, A Lãng có quyền ký giấy bãi nại, kiện cũng vô ích!”
Tôi không ngờ bà lại tính bài này.
Thấy tôi giận đến mặt đỏ bừng, mẹ chồng càng thêm đắc ý.
Bà ta đập bàn tố tôi đủ thứ tội.
Khiến những người trong quán tò mò ngoái đầu .
Mẹ chồng thấy thế lại càng nước tới.
“Tôi chỉ nó mấy câu, mà con bé này còn dọa sẽ tống tôi vào tù! Trời ơi, sao tôi lại vớ phải đứa con dâu như chứ…”
Bà vừa vỗ đùi vừa gào khóc đúng nhịp như đang biểu diễn.
Người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về phía tôi.
Tôi không một lời, mặt lạnh bà diễn kịch.
Vô hình trung càng khiến lời vu khống của bà thêm đáng tin.
Cảnh tượng ấy bị một người có ý quay lại và đăng lên mạng.
Rất nhanh sau đó, video lan truyền rộng rãi và leo lên top tìm kiếm ở địa phương.
Tôi vô cùng hài lòng với kết quả này.
Cũng không uổng công tôi cố chọn quán ăn nhiều người và nhiều chuyện.
Mãi đến lúc này, mẹ chồng mới bắt đầu hoảng sợ.
13
Từ Lãng vẫn chưa ly hôn với tôi.
Chuyện giữa tôi và mẹ chồng sớm muộn gì cũng sẽ bị đám bài của bà ta phát hiện.
Mẹ chồng gọi điện đến, uy hiếp tôi phải tìm cách gỡ đoạn video xuống.
Tôi , thong thả đáp:
“Không phải mẹ rất đắc ý vì mọi người đều đứng về phía mẹ sao? Vậy thì cứ tận hưởng thêm chút nữa đi!”
Không để bà thêm lời nào, tôi cúp máy rồi lập tức chặn số.
Tính năng đề xuất video theo khu vực trên Douyin thật sự hữu ích.
Con của bài mẹ chồng – Trần – nhanh chóng tìm đến tôi.
Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê.
Cô ấy đến gặp tôi sau lưng Từ Lãng.
Lúc gặp, ấy vẫn chưa hết ngỡ ngàng:
“Chị thật sự là vợ của Lãng?”
Tôi gật đầu, đưa cho ấy xem ảnh chụp cảm của tôi và Từ Lãng, kèm theo ảnh giấy đăng ký kết hôn.
Xem xong, sắc mặt tái nhợt, nước mắt sắp rơi.
“Tôi không tin, Lãng không phải là loại người như …
Anh ấy đối với tôi rất tốt. Chỉ cần tôi mở miệng, ấy lập tức đến bên tôi.
Anh ấy từng với tôi rằng, tôi là người ấy nhất trên đời này.”
Cô Trần vẫn cố chấp tìm kiếm từ tôi một câu phủ nhận.
“Chị đang lừa tôi, đúng không?”
Tôi khẽ lắc đầu, đưa cho ấy tờ giấy lau nước mắt.
Dù không cam lòng, ấy vẫn nhận lấy và cảm ơn tôi.
Khoảnh khắc đó khiến tôi thay đổi kế hoạch ban đầu.
Nếu thuyết phục , tôi sẵn lòng kéo ấy một tay.
Chờ đến khi ấy bình tĩnh lại, tôi mới mở lời:
“Giá của việc ta luôn ở bên cạnh , là bỏ rơi vợ mình bằng những lời dối.”
“Vài năm nữa sẽ hiểu, sự dịu dàng của đàn ông là thứ không thể dựa vào.”
Ngay trước mặt Trần, tôi gọi cho Từ Lãng và bật loa ngoài.
Khi nghe thấy giọng người đàn ông quen thuộc, sắc mặt ấy lập tức sụp đổ.
Chờ khóc cho thỏa, tôi mới rõ mục đích của mình:
“Nếu tin tôi, chúng ta có thể hợp tác. Khiến Từ Lãng thân bại danh liệt.”
Tôi thẳng vào mắt , đưa tay ra mời hợp tác.
Một bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh đặt lên tay tôi.
Cô Trần không khiến tôi thất vọng.
“Hợp tác vui vẻ.”
14
Cô Trần nghe theo lời tôi, không gì với gia đình.
Chỉ là thái độ với Từ Lãng lúc nóng lúc lạnh.
Vì thế Từ Lãng buộc phải chi thêm tiền mua quà dỗ dành ấy.
Nhà Trần khá giả, mấy món quà tầm thường ấy chẳng thèm để mắt.
Từ Lãng sợ tôi nghi ngờ, nên vẫn để thẻ lương trong tay tôi.
Vì muốn mua quà, ta chỉ có thể tự xoay sở.
Tôi bảo Trần cứ kéo dài với Từ Lãng, còn mình thì người điều tra nguồn tiền của ta.
Video bão trong khu vực trước đó, tôi đã dùng tiền để gỡ xuống.
Mà số tiền đó — cũng là tiền của Từ Lãng.
Từ khi kết hôn đến giờ, tôi chưa từng đi .
Chúng tôi không có con, lương của Từ Lãng trừ chi tiêu sinh hoạt vẫn còn dư kha khá.
Khoản dư ấy — đều nằm trong tay tôi.
Tuy không đi , trai tôi cho tôi một thẻ phụ, mỗi tháng đều chuyển cổ tức công ty cho tôi đều đặn.
Khoản đó, tôi đã liên hệ trước để tôi chuyển đi nơi khác.
Đã xác định ly hôn, đương nhiên không thể để nhà họ Từ chiếm đồng nào.
Ngược lại, tôi muốn Từ Lãng ra đi tay trắng.
Một trong những điều khiến mẹ chồng ghét tôi chính là việc tôi chỉ biết tiêu tiền của con trai bà.
Nhưng mỗi sáng bộ vest là phẳng của Từ Lãng, mỗi bữa tối ấm nóng đầy món thích — đều là tôi chuẩn bị.
Những gì tôi bỏ ra đâu có kém gì Từ Lãng.
Thế trong mắt mẹ chồng, con dâu chăm chồng là chuyện đương nhiên, lấy gì ra mà đòi tính toán?
Nếu bà ta biết ly hôn tôi còn định chia tài sản, không biết gương mặt bà sẽ biến sắc đến mức nào.
Tôi rất mong thấy.
Video ở địa phương bị gỡ, mẹ chồng tưởng tôi sợ lời đe dọa của bà.
Còn cố đến nhà mỉa mai, bám chặt lấy Từ Lãng không buông.
“Đúng là đồ mồ côi thiếu thốn, ôm đùi con trai tôi thì không dám buông.”
“Vậy thì tôi còn không bằng mẹ.”
Tôi đáp lại đầy châm biếm:
“Mẹ rảnh rỗi thì nên trông bố kỹ hơn đi. Không khéo ông lại lén lút qua lại với chị trưởng nhóm nhảy quảng trường đấy.
Dù sao thì người ta cũng trẻ hơn, dịu dàng hơn mẹ nhiều.”
Mẹ chồng nghe xong tức đến phát điên:
“Con khốn, chuyện này là do mày giở trò!
Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!”
Bạn thấy sao?