Tôi tiền, vì khi tổng tài người cá Lục Tầm cần một đối tượng kết hôn, tôi không ngần ngại mà cùng ấy nhận giấy kết hôn.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, chúng tôi sinh ra một đứa con trai.
Mặc dù Lục Tầm thường không ở nhà, mỗi tháng ấy đều đưa cho tôi 50 vạn tiền tiêu vặt.
Con trai tuy tính cách lạnh lùng giống bố, mỗi lần thi đều đứng nhất thành phố khiến tôi trở thành đối tượng mà các bậc phụ huynh khác ngưỡng mộ.
Cả thể diện lẫn đời sống chất lượng cao đều có, đây quả thật là cuộc sống mơ ước của tôi.
Bỗng một ngày, tôi bị một hệ thống ràng buộc, cầu tôi phải ly hôn, để hai cha con họ bước vào con đường "theo đuổi vợ trong bi kịch".
Nếu không tuân theo, tôi sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải nghe theo.
Sau đó, Lục Tầm nhốt tôi trong phòng. Cái đuôi cá siết chặt quanh tôi, giọng ấm ức và khàn khàn:
"Bảo bối, đừng ghét đuôi cá của không? Nó sẽ khiến em vui vẻ mà."
Khoan đã, đây chẳng phải là truyện "theo đuổi vợ trong bi kịch" sao? Hệ thống, có phải ngươi đã lấy nhầm kịch bản không?
01
Năm nay là năm thứ tám tôi và Lục Tầm kết hôn. Lúc này tôi đang chuẩn bị tham gia buổi họp phụ huynh của con trai tôi, Lục Tử Hàng.
Trong lớp học, vì tháng trước Lục Tử Hàng đạt giải nhất trong cuộc thi toán học Olympic nên lại một lần nữa trở thành đối tượng giáo viên khen ngợi. Các phụ huynh lần lượt đến hỏi tôi về bí quyết nuôi dạy con.
Tôi liếc Lục Tử Hàng đang lạnh lùng đứng ở đằng kia, trên mặt cũng không biểu lộ cảm gì mà khẽ ho một cái và nghiêm túc :
“Chúng ta phải cho con trẻ một tuổi thơ vui vẻ, chỉ khi chúng vui thì mới phát huy tính tự giác trong việc học…”
Các bậc phụ huynh nghe xong liền gật đầu liên tục, nhanh chóng lấy bút ra vừa nghe vừa ghi chép. Sau đó họ lập tức hủy bỏ các lớp học thêm sau giờ của con mình.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của các học sinh, tôi nắm tay Lục Tử Hàng rời khỏi lớp.
Không còn cách nào, tôi cũng từng gặp không ít khó khăn trong quá trình nuôi dạy thằng bé, cho nên tôi luôn muốn giúp đỡ người khác.
Trên xe, sắc mặt Lục Tử Hàng càng lạnh lùng hơn, cậu lặng lẽ rút tay mình ra khỏi bàn tay tôi, dường như không vui khi tôi nhiều nhỏ thích như .
Tôi lấy từ túi ra kẹo mà cậu thích nhất, mở ra và nhét vào miệng cậu. Lúc này, biểu cảm của Lục Tử Hàng mới mềm mại hơn một chút.
Vẻ mặt vẫn còn có chút trẻ con lại cố tỏ ra nghiêm túc của cậu bé quá đáng , tôi không nhịn mà hôn lên má cậu bé một cái.
Lục Tử Hàng bỗng cứng đờ người, dùng tay lau mặt:
“Bà nội rằng nước bọt có rất nhiều vi khuẩn, không thể để người khác hôn một cách tùy tiện .”
Mặc dù bị chính con trai của mình chê tôi chẳng hề để tâm. Bởi vì tôi phát hiện rằng dù Lục Tử Hàng bề ngoài có chống đối, quay mặt đi không tôi đầu tai lại đỏ ửng. Quả thật ở tuổi này không thể che giấu cảm .
Thực ra, việc Lục Tử Hàng không gần gũi với tôi cũng là điều bình thường. Kể từ khi cậu ra đời đã luôn hai vị trưởng bối nhà họ Lục chăm sóc.
Cháu trai ttrưởng của nhà họ Lục cần phải học những điều mà một người mẹ có xuất thân từ gia đình bình thường như tôi không thể dạy .
Tôi không trách hai vị trưởng bối, ngược lại, tôi rất biết ơn họ. Dù sao thì tôi cũng sống lâu hơn họ, nếu họ nuôi con tôi trở thành người tốt thì cuối cùng người hưởng lợi vẫn là tôi.
02
Về đến nhà, tôi thấy Lục Tầm đang ngồi trên sofa đọc tài liệu, bên cạnh là thư ký Tống Vy.
Nhìn thấy tôi bước vào, Tống Vy trở nên căng thẳng hơn:
“Chào Lục phu nhân, tôi đến đưa tài liệu cho Lục tổng.”
Tôi còn chưa kịp thì cậu nhóc bên cạnh đã vui mừng reo lên:
“Dì Tống Vy!”
Sau đó cậu bé liền lấy ra mấy cuốn sách bài tập:
“Dì đến thật đúng lúc, cháu có mấy bài không hiểu, dì có thể dạy cháu không?”
Tống Vy tốt nghiệp từ trường danh giá trong nước, sau đó lại du học tại một trường đại học thuộc Ivy League, là điển hình của nhân tài thông minh. Không có gì ngạc nhiên khi con trai tôi lại vui mừng khi gặp ấy. Dù sao ngoài những người trong gia đình ra, nó cũng có thể thích rất nhiều người khác.
Ánh mắt Tống Vy tôi có chút lo lắng tôi chỉ chắp tay:
“Xin , dạy nó đi, mấy bài đó tôi thật sự không hiểu nổi.”
“Phụt” một tiếng, Lục Tầm bên cạnh không nhịn mà bật . Tôi lườm một cái, mới miễn cưỡng ngưng .
Có gia sư miễn phí thì tội gì mà không dùng, như tôi không cần giám sát Lục Tử Hàng học nữa. Có trời mới biết tôi đau khổ thế nào khi đối diện với những bài toán Olympic của nó.
Tống Vy hoàn toàn bị thái độ của tôi cho ngạc nhiên.
Không trách ấy lo lắng như , hiện giờ trong giới đều đồn rằng Tống Vy mới là người mà Lục Tầm thực sự muốn cưới.
Hai người họ trai tài sắc, phối hợp ăn ý với nhau trên thương trường. So với một người không biết gì về kinh doanh mà chỉ tiền như tôi thì họ quả thật xứng đôi hơn nhiều.
Có lẽ Tống Vy lo rằng tôi sẽ dè chừng những lời đồn thổi bên ngoài mà tức giận với ấy, thực ra tôi chẳng bận tâm chút nào.
Trước khi kết hôn, tôi đã biết Lục Tầm không tôi. Sau khi kết hôn, tôi đương nhiên không hy vọng có thể thay đổi điều đó ở .
Từ nhỏ tôi đã biết, nếu chỉ có thể chọn một giữa tiền và người thì tôi sẽ không chút do dự mà chọn tiền.
Nhìn Tống Vy bị Lục Tử Hàng kéo lên lầu, tôi thoải mái ngả lưng ra sofa mà thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tầm bên cạnh vẫn đang việc nghiêm túc. Chiếc mũi cao của đeo cặp kính gọng vàng, trông nhã nhặn và quyến rũ.
Được rồi, tôi thừa nhận, lúc đầu tôi đồng ý kết hôn nhanh chóng như , một nửa là vì vẻ ngoài của .
“Sao hôm nay về sớm ?”
Lục Tầm lật trang tài liệu, nụ vừa rồi đã biến mất, giọng của trở nên lạnh lùng:
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
Tôi ngớ người một lát, tính toán lại thì quả thật đúng là như .
Năm nào đến thời điểm này, Lục Tầm cũng tan sớm về nhà để cùng tôi kỷ niệm ngày cưới tôi chưa bao giờ nhớ ngày này.
Thật không hiểu nổi, là tổng tài của một công ty lớn trăm công nghìn việc mà lại nhớ những chuyện này để gì?
03
Sau khi Tống Vy giúp Lục Tử Hàng xong bài tập thì ấy liền rời đi, lúc đó cả nhà ba người chúng tôi bắt đầu ăn tối.
Nói ra thì cũng khá quá đáng, Tống Vy dạy Lục Tử Hàng lâu như mà thằng bé chẳng buồn giữ ấy lại ăn tối.
Bữa ăn rất thịnh soạn, rõ ràng là đã chuẩn bị một cách tỉ mỉ. Ban đầu tôi không mấy hứng thú, cho đến khi Lục Tầm đưa ra một chiếc dây chuyền gắn đá sapphire tinh xảo đặt trước mặt tôi.
Ánh mắt tôi lập tức sáng lên.
“Em thích không?”
Lục Tầm hỏi tôi.
Tôi liên tục gật đầu:
“Rất thích, cảm ơn , ông xã.”
Nghe thấy hai từ “ông xã”, khóe miệng Lục Tầm khẽ cong lên.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ về giá trị của chiếc dây chuyền thì một giọng của hệ thống vang lên trong đầu tôi.
【Chúc mừng ký chủ đã hệ thống truy thê hoả táng tràng (hệ thống truy thê đau khổ) ràng buộc.】
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì hàng loạt hướng dẫn dành cho người mới xuất hiện trước mắt.
Hóa ra thế giới mà tôi đang sống là một cuốn tiểu thuyết về truy thê hoả táng tràng, và tôi chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, còn Lục Tầm là nam chính.
Tiếp theo, hệ thống bắt đầu dẫn dắt tôi trả lời câu hỏi:
【Sự lạnh nhạt của chồng có khiến cảm thấy không cam lòng và đau khổ không?】
Dưới sự mong đợi của hệ thống, tôi không chút do dự chọn “Không”.
Hệ thống ngỡ ngàng, không tin mà tiếp tục hỏi:
【So với tiền, có mong muốn nhận sự quan tâm từ chồng và con hơn không?】
Tôi lại chọn “Không”.
Đùa sao, có tiền rồi thì ai cần sự quan tâm chứ? Cái hệ thống này chắc chưa bao giờ đi cái nghề này nhỉ, lính mới à?!
Sau khi trả lời “Không” hàng loạt câu hỏi khác, hệ thống phát điên lên. Giọng đáng ban đầu của nó bỗng biến thành giọng của một ông khó chịu:
【Đáng chết, rốt cuộc ai đã ràng buộc tôi với một ký chủ mê tiền như .】
Cuối cùng, hệ thống hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể để thông báo với tôi rằng tôi phải lập tức ly hôn với Lục Tầm, bắt đầu con đường lật ngược thế, trở thành nữ chính mạnh mẽ và để cha con họ theo đuổi tôi trong đau khổ.
Tôi từ chối ngay lập tức.
Không phải ai cũng có khả năng trở thành nữ chính mạnh mẽ.
Tôi đã biết từ đầu rằng Lục Tầm không tôi, con người không thể vừa muốn cái này lại muốn cả cái kia, cuộc sống hiện tại đã khiến tôi rất hài lòng rồi.
Hệ thống bảo tôi:
【Bạn đã hệ thống ràng buộc, nếu không tuân thủ, sẽ bị tiêu diệt.】
Tôi nhướng mày:
【Tôi không tin.】
Ngay sau đó, tôi liền bị ngất đi không rõ lí do.
Được rồi, tôi tin rồi!
Lúc cuối cùng trước khi mất ý thức, tôi đã thấy vẻ mặt lo lắng đến độ hoảng hốt của Lục Tầm và Lục Tử Hàng.
Bạn thấy sao?