Tôi nhíu mày hỏi:
“Con bị hỏng não à? Hay cần quyên góp ít tiền đi khám thần kinh?”
“Nhà của mẹ, tại sao mẹ phải dọn đi?”
Tống Hàng bên kia lặng đi vài giây, rồi gằn giọng:
“Mẹ, con không muốn cãi nhau với mẹ. Con là con trai mẹ, mẹ phải nghe lời con!”
Nói xong, nó tức tối cúp máy.
Tiếng tút tút lạnh lùng trong điện thoại như đâm vào tim tôi.
Tôi suýt nữa thì lên cơn đau tim.
Nuốt một nắm thuốc trợ tim mới thấy đỡ hơn chút.
Tôi sao lại sinh ra một đứa nghiệp chướng như chứ?
7
Tôi cứ tưởng Tống Hàng chỉ cho có.
Không ngờ tan ca về, đồ đạc của tôi thật sự bị vứt hết ra trước cửa biệt thự.
Nhìn đống đồ trước mắt, lửa giận bốc lên tận óc, tôi không không rằng lao thẳng vào nhà.
Trong phòng khách, Lưu Vân đã đón cả mẹ và em trai ta đến ở, còn có cả đứa con của em trai ta.
Thằng em trai ấy chỉ học hết cấp hai rồi ra ngoài lêu lổng, lấy vợ sớm, giờ con nó cũng đã bốn tuổi.
Thằng bé đang nhảy nhót trên bộ sofa mà tôi đã tốn công chọn lựa, miệng gặm táo, vỏ táo nhổ ra rồi nhét luôn vào kẽ ghế.
Lưu Vân khoác tay mẹ mình, ngồi trên ghế sofa, chỉ tay về phía biệt thự rộng lớn:
“Sau này mẹ với em dọn đến đây ở với con luôn nhé, muốn ở bao lâu thì ở!”
Mẹ ta mặt mày hớn hở: “Ôi trời, con mẹ đúng là giỏi giang quá. Có điều, đây chẳng phải nhà của mẹ chồng con sao? Vậy bà ấy sẽ ở đâu?”
Lưu Vân trợn mắt: “Thì dọn sang nhà con bà ta chứ đâu. Con bà ta mới sinh một đứa ‘con của’, mà bà ta vẫn cho tận ba trăm triệu, đủ để nuôi cả bà ta rồi!”
Mẹ ta lớn tuổi hơn nên nghĩ sâu hơn chút: “Nói thì , nếu bà ta quay lại ầm lên thì sao?”
Lưu Vân vênh bụng lên: “Bà ta dám à? Con đang mang thai đấy! Nếu bà ta dám sự, con chỉ cần bà ta con sảy thai, rồi báo công an bắt bà ta vào tù!”
Nghe đến đây, bước chân tôi khựng lại ngay cửa.
Không phải tôi sợ ta.
Mà bởi tôi biết rõ, nhà này chưa lắp camera, mà cả nhà Lưu Vân thì toàn lũ vô lại.
Giờ tôi thân thế , mà cứ xông vào, không chừng lại bị ta vu oan thật.
Nghĩ , tôi lùi lại một bước, cùng tài xế quay về xe.
Tài xế hỏi tôi: “Phu nhân, giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Tôi cắn môi đáp: “Tới khách sạn.”
Trước mắt cứ nghỉ một đêm ở khách sạn đã.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong, tôi nằm trên giường khách sạn, lập tức liên lạc với luật sư và công ty vệ sĩ.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, tôi mới thấy yên lòng.
Lúc ấy, con tôi nhắn tin đến: “Mẹ bị Lưu Vân đuổi ra khỏi nhà rồi à?”
Tôi sững người. Sao nó lại biết?
Biết nó đang ở cữ, tôi vốn không dám gì, sợ nó lo rồi tức giận theo.
Tin nhắn thứ hai của con bé liền gửi tới: “Mẹ đang ở đâu? Để con nhờ Hà Chí qua đón mẹ!”
Hà Chí là con rể tôi.
Tôi vội nhắn lại: “Sao con biết?”
Tống Viên gửi cho tôi một đường link “Lưu Vân đang livestream trong biệt thự của mẹ, bêu xấu mẹ đủ điều, phòng livestream có hơn mười vạn người xem rồi!”
Tôi lập tức nhấn vào xem.
Trong phòng livestream, Lưu Vân ngồi ở cuối giường tôi, hướng về ống kính mà kể lể khóc lóc:
“Đấy, em chồng tôi sinh con, mẹ chồng chuyển khoản cho tận ba trăm triệu, còn tôi đang mang thai mà lại bị cắt thẻ!”
“Tôi đến thăm em chồng, mẹ chồng còn tát tôi một cái, bảo tôi mang vi khuẩn tới cho cháu ngoại bà ta!”
“Nhà chồng tôi điều kiện tốt hơn nhà tôi, từ lúc đến khi cưới, mẹ chồng luôn coi thường tôi.”
“Nhưng lần này bà ta quá đáng quá rồi! Tôi đang mang cháu trai của bà ta cơ mà, chẳng lẽ không xứng đáng đối xử tốt?”
Bên dưới là một đống bình luận mù quáng thương ta:
“Bà mẹ chồng y chang mẹ chồng tôi luôn.”
“Thời nào rồi mà còn phân biệt môn đăng hộ đối?”
“Vợ chồng trẻ sống tốt là rồi, bà già kia cứ phải xen vào!”
“Không sao đâu chị em, bà ta sống không thọ hơn chị đâu!”
“Nhẫn nhịn đi, bà ta chết rồi thì tất cả sẽ là của chị thôi!”
Lưu Vân những lời bình luận ấy, khóe miệng cong lên đắc ý, còn vào camera nở nụ như người chiến thắng.
Ngay sau đó, vài khách hàng gửi tin nhắn cho tôi, rằng muốn hủy hợp tác.
Tôi thoát khỏi phòng livestream, tức đến mức nghẹn cả hơi thở.
Bạn thấy sao?