2.
Sau vài ngày phát sóng tin tức, "Đại bàng giương cánh" vẫn chưa online, mọi người càng thêm đoán già đoán non rằng người đàn ông bị cướp trong tin tức chính là ta.
Vì , đơn xin kết nối của họ trở nên điên cuồng hơn, hầu như tất cả mọi người trong phòng livestream đều xin kết nối.
Những người chọn cũng không còn ước mơ nhỏ bé như trước nữa.
Nhưng giá trị càng lớn, thì càng cần những thứ quý giá hơn để cầm cố.
Một tuần sau, "Đại bàng giương cánh" đã lên sóng: [Là , đúng không?]
[Kết nối với tôi! Tôi có điều muốn hỏi . Tôi muốn kết nối với tôi!]
Tôi lặng lẽ những dòng chữ của ta mà không gì.
[Tôi không cầm cố nữa, tôi muốn đổi lại đôi chân của mình! Tôi muốn đôi chân khỏe mạnh!]
Tôi từ từ mở miệng: "Không , tôi đã rồi, một khi đã cầm cố, sẽ không chuộc lại."
Anh ta bắt đầu gõ chữ chửi bới: [Mụ già! Cô sẽ không chết tử tế, ông đây sẽ tìm ra và gi3t !]
Câu tiếp theo ta đã không thể phát ra, vì bị nền tảng cấm vĩnh viễn.
Cái huống nhỏ này không ảnh hưởng đến tôi.
Những bình luận của "Đại bàng giương cánh" khiến ngày càng nhiều người dùng mạng hỏi tôi liệu giao dịch cầm cố có thật hay không, tôi luôn mỉm bí ẩn: "Khi tin, nó sẽ trở thành sự thật."
Ngày hôm đó, khi rút thăm kết nối, bình luận của một người dùng tên "Vương Anh Hào" đã thu hút sự ý của tôi.
[Chủ phòng, tôi bị ung thư gan, tôi cần cầm cố, bất kể phải trả giá gì cũng !]
Vương Anh Hào?
Có vẻ như là tên thật.
Tôi trầm ngâm gõ tay lên bàn, nhấn vào kết nối.
"Anh , muốn cầm cố cái gì?"
Vương Anh Hào rất : "Chủ phòng, hãy cứu tôi, tôi bị ung thư gan, bệnh viện là giai đoạn cuối. Tôi muốn có sức khỏe! Đúng , tôi muốn đổi lấy một cơ thể khỏe mạnh."
Tôi trầm ngâm một lúc rồi không gì, thở dài: "Sức khỏe là vô giá, nếu muốn có sức khỏe, chỉ có thể dùng sức khỏe của người khác để đổi lấy, và phải là sự đồng ý của họ."
Vương Anh Hào lập tức tiếp lời: "Có, tôi sẽ dùng sức khỏe của mẹ tôi để đổi lấy sức khỏe của tôi, bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý!"
Lúc này, khu bình luận đều đang mắng chửi ta vô lương tâm.
Tôi mỉm giải thích: "Bà ấy có đồng ý hay không thì không thể quyết định, phải để bà ấy tự mình đến để đổi."
"Được, chờ tôi một ngày, giữ chỗ đổi của tôi, ngày mai tôi sẽ dẫn mẹ tôi đến kết nối, bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý!"
Tôi không hứa hẹn, chỉ đáp lại một cách giả tạo: "Chúc sớm hồi phục."
Ngày hôm sau, dường như lại có một bản tin liên quan đến tôi.
Một người đàn ông họ Vương ở Nam Thành, vào giữa đêm không biết vì lý do gì, đã xảy ra cãi vã với mẹ mình, rồi đâm mẹ mình nhiều nhát, bà mẹ đã đưa đến bệnh viện không qua khỏi, hiện tại, người đàn ông này đã bị cảnh sát khống chế.
Tôi đọc từng câu từng chữ trên bản tin, lắc đầu tiếc nuối.
Trước đây tôi thường nghe rằng những người mẹ trên thế giới có thể bất cứ điều gì vì con cái, tôi còn tưởng bà ấy sẽ đồng ý, hóa ra cũng chỉ có .
Nhưng cũng đúng, mẹ tôi còn có thể nhẫn tâm vứt tôi vào nhi viện, thì sao có thể mong đợi bà ấy hiến tặng sức khỏe của mình?
Tôi tự chế giễu bản thân, nhẹ, hiếm khi cảm thấy đa sầu đa cảm.
Bạn thấy sao?