Tiệm Cầm Đồ Của [...] – Chương 5

19

Nghe tiếng mở cửa, ta ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch.

“Hơn bốn trăm triệu… chỉ hơn một tháng mà em tiêu sạch?”

Tôi thản nhiên nhún vai.

“Hết thì kiếm lại thôi, đâu phải mình em xài.

“Còn viện dưỡng lão cho mẹ , em đóng luôn một lần ba năm phí đấy.

“Đóng ba tặng ba, quá hời luôn, khoản đó mất hơn một trăm triệu rồi.”

Kỷ Trạch tối sầm mặt, cả người run lên vì tức.

“Bao nhiêu?!”

“Một trăm triệu?!”

Tôi gật đầu, vừa đếm ngón tay vừa bình tĩnh tính toán với ta:

“Chúng ta kết hôn bao nhiêu năm rồi, em đối xử với mẹ có chỗ nào chưa đúng?

“Em là con một trong nhà, đâu thể thiên vị bên nội mà bạc bên ngoại .

“Đã chi cho mẹ 100 triệu, thì dĩ nhiên cũng phải chi cho mẹ em 100 triệu.

“Em mua cho ba mẹ em mỗi người một gói bảo hiểm, tổng cộng hơn 90 triệu. Thôi thì nhà em chịu thiệt một chút .

“Mình là vợ chồng, mấy chục triệu còn lại em sẽ không tính toán với đâu.”

Kỷ Trạch hít một hơi thật sâu, mắt trợn trừng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Vậy còn hơn 200 triệu còn lại thì sao?!”

Tôi xoay một vòng, ra hiệu cho ta thân hình hoàn hảo cùng làn da mịn màng đến nỗi không thấy nổi lỗ chân lông.

“Kỷ Trạch, là sẽ nuôi em mà.

“Chính bảo em quê mùa, nên cần phải trau chuốt lại bản thân.

“Làm đẹp thì phải tốn tiền chứ.

“Đi spa, đến phòng gym, mua mỹ phẩm, quần áo, nữ trang, túi xách… món nào mà không tốn tiền?”

Không biết Kỷ Trạch nghĩ tới điều gì, cả người bỗng sụp xuống ghế sofa, hai tay ôm đầu đầy tuyệt vọng.

“Giang Tình Tuyết, em quá đáng lắm rồi đấy.”

Tôi thở dài, giọng nhẹ như gió thoảng.

“Không phải em quá đáng đâu, Kỷ Trạch… thật sự là do kiếm quá ít tiền thôi.

“Tốc độ kiếm tiền không theo kịp tốc độ em tiêu tiền, thì em cũng chịu thua.”

20

Kỷ Trạch thu lại thẻ ngân hàng của tôi và tuyên bố từ nay sẽ không đưa lương cho tôi giữ nữa.

Tất nhiên tôi phản đối.

“Kỷ Trạch, là sẽ nuôi em mà. Giờ lại nuốt lời sao?”

Anh ta mặt lạnh như tiền.

“Em tiêu kiểu này, sao mà sống nổi?

“Ngay cả tiền điện cũng phải dùng thẻ tín dụng của để trả!

“Sau này sẽ lo hết chi tiêu trong nhà, còn em thì nên đi lại đi.

“Có đi mới biết kiếm tiền khó ra sao, lúc đó sẽ không tiêu hoang như nữa.”

Rất nhanh sau đó, Kỷ Trạch bắt đầu hối hận.

Bởi vì nhà dần trở nên bẩn thỉu không thể chịu nổi.

Không ai dọn dẹp, không ai đổ rác, càng không có ai nấu cơm.

Tôi chỉ lau dọn phòng riêng của mình.

Tủ đồ của ta bừa bộn như ổ chuột, drap giường, vỏ gối cũng chẳng còn ai thay hàng tuần.

Kỷ Trạch nhíu mày chất vấn tôi, tôi nhún vai vô tội:

“Anh không đưa tiền, thì sao giúp việc?”

Kỷ Trạch không hiểu:

“Nhưng những việc đó trước giờ đều là em quen rồi còn gì?”

Tôi đỏ mắt, ra vẻ ấm ức lắm:

“Nhưng trước đây, mỗi tháng đều đưa lương cho em giữ mà…”

Kỷ Trạch im bặt.

Không muốn đưa tiền cho tôi, ta chỉ còn cách tự bỏ tiền ra giúp việc.

Tôi hỏi xin tiền để mua quần áo, ta cũng từ chối.

Lương của Kỷ Trạch không hề thấp, cộng cả thưởng thì mỗi năm cũng tầm 600–700 triệu.

Mà chúng tôi là vợ chồng.

Thì dĩ nhiên, tiền đó phải có một nửa là của tôi.

Anh ta không cho tôi? Không sao. Tôi còn có cách khác.

Ví dụ như… đem căn nhà này đi thế chấp ngân hàng.

Một tháng vừa qua tôi đã tận hưởng đủ cảm giác sung sướng của việc tiêu tiền.

Muốn tôi quay lại những ngày sống kham khổ như trước?

Không. Đời nào.

21

Khi Kỷ Trạch nhận thông báo trả nợ từ ngân hàng, cả người ta như hóa đá.

Môi run rẩy, ánh mắt không thể tin nổi tôi chằm chằm. Một lúc sau, giọng khàn khàn cất lên đầy run rẩy:

“Em… em điên rồi sao?

“Giang Tình Tuyết, sao em lại biến thành thế này chứ?”

Tôi cúi đầu vuốt nhẹ bộ móng tay đắt tiền, tỉ mỉ và vô cùng tinh xảo, giọng uất ức như thể bị ép đến đường cùng:

“Anh không cho em tiền, em còn biết gì?

“Ăn mặc sinh hoạt, cái gì cũng tốn tiền. Là ép em phải thế.”

Kỷ Trạch đã đến mức tuyệt vọng.

“Vậy… hai trăm triệu em vay từ ngân hàng đâu rồi?”

Tôi vô tội chớp mắt, ngẩng đầu ta:

“Đó là tiền của em.”

Kỷ Trạch nổi khùng:

“Đồ thần kinh! Đó là tiền của !

“Căn nhà này mua sau khi cưới, là tài sản chung của hai vợ chồng. Tiền thế chấp cũng là của cả hai, sao lại là tiền của riêng em ?!”

Kỷ Trạch nắm chặt nắm , nghiến răng kèn kẹt.

“Được thôi. Vậy phần của đâu? Trả một trăm triệu trước!”

Tôi chìa bàn tay trắng mịn như ngọc ra trước mặt ta, vừa vừa thầm nghĩ: gần đây đúng là tôi đẹp lên không tưởng, ngay cả tay cũng đẹp đến mức có thể đi mẫu tay.

“Tiền lương của cũng là tài sản chung, có một nửa là của em. Anh đưa phần đó cho em trước đi.”

Cuộc chuyện kết thúc trong bầu không khí vô cùng căng thẳng và lạnh lẽo.

Kỷ Trạch không đưa lương cho tôi. Ngược lại, ta đệ đơn ly hôn, cầu phân chia tài sản.

Hóa ra đàn ông không chỉ cần một người phụ nữ đẹp.

Họ còn muốn ấy đừng tiêu tiền, biết nấu ăn, việc nhà, lại phải dịu dàng, biết điều.

22

Lần này, tôi rất dứt khoát đồng ý ly hôn.

Kỷ Trạch tưởng ta có thể lấy lại hai trăm triệu đó.

Tiếc là, số tiền ấy tôi đã dùng để mua bảo hiểm tích lũy có chia lãi. Phải mười năm sau mới rút ra .

Kỷ Trạch không muốn đợi lâu. Bây giờ ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi “máy nuốt tiền” là tôi.

Anh ta nghĩ rằng thu nhập mình cao, chỉ cần ly hôn là có thể lại từ đầu, tiền sẽ có lại, nhà cũng sẽ có lại.

Cả hai đều không còn tiền trong tài khoản, nên việc chia tài sản cũng cực kỳ nhanh gọn.

Căn nhà đã thế chấp ngân hàng, tôi để cho Kỷ Trạch.

Tất nhiên, khoản vay hai trăm triệu kia cũng là của ta luôn.

Tiền tiết kiệm thì đã tiêu sạch, khỏi phải chia.

Đồ dùng cá nhân thì ai nấy giữ.

“Giang Tình Tuyết, em thật đáng sợ.

“Sao em lại có thể trở thành con người như thế này?”

Tôi xoay người một vòng trước gương, dáng vẻ đầy thanh thoát và quyến rũ.

Phải đó, tôi cũng đang tự hỏi… sao tôi lại thành ra như thế này?

Quá đẹp rồi!

Tôi chưa từng nghĩ mình lại có thể trở nên xinh đẹp đến mức này.

Đẹp đến mức… chỉ cần đứng yên cũng đủ để debut ngôi sao.

Tối hôm ký đơn ly hôn, tôi mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Tôi mơ thấy mình bước vào một tiệm cầm đồ cổ xưa, đầy phong cách Trung Hoa.

Phía sau quầy là một người toàn thân bao phủ bởi làn sương mờ ảo.

Người đó , Kỷ Trạch từng cầm cố ba thứ của tôi, thì giờ tôi cũng có thể cầm cố lại ba thứ của ta.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi thử hỏi:

“Tôi muốn dùng vận may của Kỷ Trạch để đổi lấy tài phú cho mình.

“Dùng vẻ ngoài của ta, để đổi lấy trí tuệ cho tôi.”

“Dùng sức khỏe của Kỷ Trạch, đổi lấy vận may của tôi.”

Một giọng khàn khàn, trầm thấp vang lên từ sau quầy:

“Giao dịch thành công.”

23

Giấc mơ đêm qua… thật đến mức tôi rùng mình.

Thật đến nỗi, vừa tỉnh dậy tôi liền chạy ra ngoài mua một tờ vé số.

Tối hôm đó, khi kết quả xổ số công bố, tôi cầm tờ vé cứ véo liên tục vào đùi mình.

Trúng thật rồi. Hẳn hoi 80 triệu.

Thế giới này đúng là quá kỳ ảo.

Rõ ràng mới trước đó, tôi vẫn còn là một bà nội trợ đầu bù tóc rối, ở nhà chăm sóc một bà mẹ chồng nằm liệt giường.

Mà giờ đây — lại trở thành một quý độc thân, vừa xinh đẹp vừa giàu có.

Tất cả… dường như bắt đầu từ lúc Kỷ Trạch đến cái tiệm cầm đồ linh hồn đó, cầm đi ba thứ thuộc về tôi.

Không biết ta cầm thứ gì… tốt lắm!

Khi tôi đang sung sướng đến mức chỉ muốn hét lên vài tiếng cho đã, điện thoại rung lên.

Là tin nhắn của Lục Bắc Xuyên:

【Tối nay công ty có tiệc cuối năm, em đến chứ?】

Tôi bật .

【Chắc không đến rồi. Em và Kỷ Trạch ly hôn rồi.】

Bên kia im lặng một lát.

【Vậy… em có muốn đi cùng không? Với tư cách là .】

Tôi nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Cũng mấy hôm rồi chưa gặp lại Kỷ Trạch. Tự dưng thấy hơi nhớ ta một chút.

24

Vẻ mặt của Kỷ Trạch… còn đặc sắc hơn tôi tưởng.

Anh ta trợn mắt há mồm, như thể vừa thấy ma.

Bên cạnh là một trẻ, gương mặt thanh tú, dáng người mảnh mai.

Cô ta tò mò tôi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và kinh ngạc.

“Tổng giám đốc Kỷ, đó là của tổng giám đốc Lục sao?

“Trời ơi, đẹp quá , chẳng lẽ là minh tinh à?”

Tôi cầm ly rượu, từng bước duyên dáng tiến lại gần Kỷ Trạch.

“Lâu quá không gặp, chồng cũ.”

như bị sét đánh, lắp bắp:

“Ch–chồng cũ?

“Tổng giám đốc Kỷ, đây là người mà từng … là bà vợ lôi thôi ở nhà không dám dắt ra ngoài đó hả?

“Trời đất ơi!”

Tôi lườm Kỷ Trạch một cái, nửa nửa không.

“Vậy à? Hóa ra giới thiệu em như thế đấy.

“Còn đây, chắc là cái ‘trợ lý nam thông minh, siêng năng’ mà thường hay nhắc nhở?”

Cô trợ lý lập tức lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Kỷ Trạch, mặt đỏ như cà chua chín.

Lục Bắc Xuyên khẩy, liếc Kỷ Trạch một cái đầy khinh miệt.

“Tổng giám đốc Kỷ, có vẻ mắt dạo này không tốt lắm.”

Nói rồi đưa tôi rời khỏi bữa tiệc.

Lạ thật, sao trước kia tôi không thấy giọng trợ lý đó… chói tai đến thế nhỉ?

25 — “Tham sống”

Sau buổi tiệc hôm đó, Lục Bắc Xuyên bắt đầu thường xuyên hẹn gặp tôi.

Tôi hiểu ý , không muốn vội vã bước vào một mối quan hệ mới, nên giữ khoảng cách vừa đủ, không quá gần mà cũng chẳng quá xa.

Bây giờ đàn ông theo đuổi tôi thật sự nhiều không đếm xuể.

Lục Bắc Xuyên tuy rất xuất sắc, … cũng không phải là duy nhất.

Ngược lại, tin tức về Kỷ Trạch cứ thỉnh thoảng lại bay tới tai tôi.

Anh ta đúng là… khá xui xẻo.

Chủ viện dưỡng lão nơi mẹ ở bất ngờ sản, bỏ trốn ra nước ngoài.

Viện đóng cửa, tiền đóng dư không lấy lại , mẹ bị trả về nhà.

Nghe bà bị Alzheimer, cả ngày thần thần bí bí, khi thì chửi mắng, khi thì đập , đuổi hết mấy người giúp việc.

Kỷ Trạch không ngủ , đi thì sai sót liên tục, bị công ty giáng chức hai lần.

Lục Bắc Xuyên , công ty đang có ý định sa thải Kỷ Trạch.

Lần sau tôi gặp lại Kỷ Trạch, suýt chút nữa thì không nhận ra.

Anh ta mặc bộ vest nhàu nát, tóc tai bù xù, quầng thâm mắt đen sì, đang xếp hàng mua cà phê.

“Kỷ Trạch, trùng hợp ghê.

“Chà, sao lại thành ra thế này ?

“Suýt chút nữa em nhận không ra đấy.”

Đồng tử của ta co rút, môi run run, mãi mới thốt ra một câu khàn đặc:

“Cô nhận nhầm người rồi.”

Nói xong, ta bỏ cả ly cà phê, quay người bỏ chạy.

Trên màn hình tivi gần đó, bộ phim “Đại thoại Tây Du” đang phát lại.

Giọng Tử Hà tiên tử vang lên trong trẻo:

“Anh người kia kìa, sao mà giống một con chó quá.”

Tôi theo bóng lưng tiều tụy của Kỷ Trạch, bỗng nhiên nghĩ: nếu như ngày đó ta không đến tiệm cầm đồ linh hồn ấy, thì bây giờ sẽ ra sao?

Nhưng đáng tiếc… trên đời này không có thuốc hối hận.

Mọi món quà mà số phận ban tặng, đều đã âm thầm gắn sẵn một cái giá.

Kẻ tham lam… thì mãi mãi sẽ là người mất nhiều nhất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...