15
Bít tết thì bị nướng quá chín, cá thì tanh nồng, tôm thì khô queo.
Kỷ Trạch lặng lẽ đặt đũa xuống, mặt có chút ngượng ngùng.
Để xua đi không khí ngại ngùng, ta vội tìm chuyện để :
“Tháng sau công ty tổ chức tiệc cuối năm, muốn em đi cùng.”
Tôi chớp mắt, tò mò hỏi:
“Vậy à? Sao tự nhiên lại tổ chức ?”
Sắc mặt Kỷ Trạch hơi mất tự nhiên, cúi mắt, tay mân mê ly thủy tinh.
“Năm nào cũng có mà.
“Chỉ là trước giờ thấy em bận, nên không rủ.
“Năm nay mẹ đã vào viện dưỡng lão, nghĩ em chắc có thời gian rồi.
“Mà… giờ em không cần chăm mẹ nữa, định khi nào đi lại?”
Tôi vừa mới thoát khỏi cảnh sống như trâu ngựa bốn năm trời, chưa kịp thở ra hơi, ta đã nôn nóng muốn tôi đi ?
Thấy tôi im lặng, Kỷ Trạch ngạc nhiên:
“Em không đi nữa à?
“Chẳng phải trước đây em cứ là rất muốn quay lại công việc sao?”
“Anh vẫn luôn ủng hộ em đi mà, phụ nữ có công việc sẽ thông minh, không bị tụt lại so với xã hội.
Tình Tuyết, em từng là một rất xuất sắc, đúng là không nên bị nhốt mãi trong bốn bức tường này.”
Xí, ngày xưa con mất thì im re, giờ tôi muốn nghỉ ngơi thì lại quay ra phụ nữ đi mới quyến rũ.
Vậy nên tôi chẳng do dự gì mà từ chối thẳng:
“Kỷ Trạch, em đã bốn năm rồi không có nổi một giấc ngủ tử tế.
“Em chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi.”
Kỷ Trạch cau mày rất khẽ, vẫn gật đầu.
“Ừ, thì nghỉ ngơi một tuần cũng .
“Tuần sau hãy tính đến chuyện tìm việc.”
16
Tuần đó, Kỷ Trạch rất bận, ngày nào về cũng là nửa đêm.
Anh ta bận, còn tôi thì… bận hơn.
Tôi về nhà khi ta đã ngủ.
Anh ta dậy đi thì tôi vẫn còn ngủ say như chết trong phòng.
Cả hai sống chung nhà mà mấy ngày liền chẳng chạm mặt nhau.
Hôm đó, tôi đang ngồi thay giày ở cửa thì đèn phòng khách bỗng bật sáng.
Kỷ Trạch đứng tựa vào tường, sắc mặt lạnh lùng, vẻ như sắp có bão giông.
“Em đi đâu ?”
Anh ta nheo mắt, vừa thấy quần áo tôi mặc thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
“Giang Tình Tuyết, cho rõ!
“Mặc thế này mà đi đâu hả?!”
Tôi cúi đầu lại bộ đồ trên người.
Bên trong chiếc áo khoác đen là váy ôm sát, ngắn cũn cỡn, lộ ra đôi chân dài trắng mịn.
Trông khá ổn.
Tôi gầy nhanh thật.
Mới vài hôm mà từ 67,5 ký còn có 53,5 ký.
Với chiều cao 1m68, bây giờ chẳng ai còn gọi tôi là béo nữa rồi.
“Em đi uống vài ly với , có sao không?”
Ánh mắt Kỷ Trạch chợt lạnh băng.
“Bạn? Nam hay nữ?
“Sao không biết em còn có bè?”
Trong lòng tôi bốc lên cơn giận, mặt cũng lạnh dần đi.
“Tên con . Bạn cùng phòng đại học.”
Thật ra, tôi đang đi với Lục Bắc Xuyên.
Mấy đêm nay, tôi đều ở cạnh ấy.
Uống rượu, trò chuyện, cùng đi dạo quanh hồ trong màn đêm, thậm chí còn tranh thủ ghé qua lại trường cũ.
Hơn nữa, lần nào cũng là tôi chủ rủ.
Ban đầu, Lục Bắc Xuyên từ chối.
Tôi liền cắn môi, giả vờ đáng thương:
“Em đã chăm mẹ Kỷ Trạch suốt bốn năm trời, giờ chẳng còn lấy một người .
“Lục Bắc Xuyên, chẳng lẽ cũng thấy em là bà nội trợ lỗi thời, không muốn với em nữa sao?”
Cuối cùng, ấy cũng chịu thua trong ánh mắt của tôi.
17
Kỷ Trạch hơi khựng lại, sắc mặt dịu đi phần nào vẫn không vui.
“Nhưng cũng đâu cần về muộn ?”
Suốt bốn năm kết hôn, tôi chưa từng dối Kỷ Trạch. Anh ta luôn tin tôi tuyệt đối.
Giống như tôi… từng tin ta .
“Cũng đâu muộn lắm. Mới có mười hai giờ thôi mà.”
“Trước đây… hình như còn về muộn hơn em ấy chứ.”
Kỷ Trạch nghẹn lời, khó chịu kéo cổ áo.
“Đàn ông với phụ nữ sao mà so ?
“Hơn nữa, bận là vì công việc!”
Một lý do thật hay, đáng để tôi học hỏi.
“Công ty của Đường Xán Xán đang tuyển người, cổ bên nhân sự, muốn em thử nộp đơn xem sao.”
Không hiểu sao, dạo này sau khi gầy đi, đầu óc tôi cũng trở nên minh mẫn hẳn.
Này nhé, dối mà không cần suy nghĩ luôn.
Kỷ Trạch cuối cùng cũng yên tâm, nét mặt giãn ra.
“Dù là vì công việc thì cũng không nên về trễ thế.
“Mai có cuộc họp quan trọng, em chuẩn bị sẵn cho một bộ đồ nhé.”
Anh ta còn chưa hết câu, tôi đã đứng dậy bước về phòng.
“Em mệt rồi, muốn đi ngủ.
“Đồ của em cũng không biết để đâu, tự tìm đi.”
Kỷ Trạch sững người:
“Trước giờ đều là em chuẩn bị cho mà!”
Tôi chẳng buồn quay đầu lại, chỉ khoát tay thờ ơ:
“Mấy việc đó từ giờ tự đi.
“Em còn bận chuẩn bị đi , không rảnh đâu.”
18
Đi á? Không có chuyện đó đâu.
Tôi vẫn còn chưa chơi đủ mà.
Quan trọng hơn là — tiền còn chưa tiêu hết, đi gì cho mệt?
Gần đây tôi rất chăm chỉ nghiên cứu Luật Hôn nhân.
Trang sức, quần áo, túi xách thuộc về cá nhân của bên vợ thì ly hôn vẫn quyền mang đi hết.
Tôi đã tiêu sạch tiền trong tài khoản, không chừa lại một đồng.
Hôm đó, khi tôi đang massage thư giãn trong spa, thì nhận cuộc gọi của Kỷ Trạch:
“Tình Tuyết, sao nhà bị cúp điện ?”
Cúp điện?
“Có phải là chưa đóng tiền không? Hình như tháng này chưa trả tiền điện thì phải.”
Kỷ Trạch ngơ ngác:
“Vậy sao em không đóng?”
Tôi bình thản cằn nhằn:
“Hết tiền rồi, lấy gì mà đóng?
“Tiền lương tháng này của đâu? Sao chưa thấy chuyển?”
Bên kia im lặng vài giây, rồi bỗng chốc bùng nổ.
Qua điện thoại tôi cũng cảm nhận sự hốt hoảng và tuyệt vọng trong giọng ta:
“Hết tiền?! Tiền của đâu rồi!!!
“Giang Tình Tuyết, mau về nhà rõ ràng cho !”
Tôi cúp máy.
Massage xong, tôi còn nằm lim dim thêm một lúc rồi mới uể oải đứng dậy về nhà.
Trong nhà tối om.
Kỷ Trạch ngồi trên sofa trong bóng đêm, ánh sáng xanh nhạt từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt, trông vừa thảm vừa đáng sợ.
Bạn thấy sao?