Tiệm Cầm Đồ Của [...] – Chương 3

11

“Mẹ à, mẹ còn nhớ Lục Bắc Xuyên không?

“Mẹ có biết Kỷ Trạch vẫn đang việc ở công ty của ấy không?”

Bà ta khựng lại một chút, rồi khẩy mỉa mai.

“Tất nhiên là biết chứ.

“Không lẽ đến hôm nay mày mới biết à, đồ ngu?”

Bà càng càng hả hê, trong mắt toàn là vẻ chế giễu.

“Mày có biết vì sao A Trạch chưa bao giờ kể chuyện công việc cho mày không?

“Vì nó thấy mày mất mặt đấy!

“Hồi đại học, Lục Bắc Xuyên cũng thích mày, là A Trạch cố chen vào tán trước.

“Nó sợ Lục Bắc Xuyên biết người mà nó dốc sức theo đuổi, cuối cùng lại thành một bà nội trợ vừa béo vừa ngốc!”

Tôi cứ nghĩ mình sẽ đau lòng lắm.

Nhưng trái tim chỉ nhói một cái rất nhẹ, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Bà ta còn định tiếp, bất ngờ ôm đầu.

“Lạ quá… sao tao lại buồn ngủ thế này…”

Tất nhiên là buồn ngủ rồi.

Tôi đã bỏ vào ly nước ấy… mười viên thuốc ngủ.

Chờ bà ta ngủ say, tôi mở cửa, để nhóm người đã sắp xếp từ trước bước vào.

“Làm nhẹ tay thôi, đừng đánh thức mẹ chồng tôi.”

Đây là một viện điều dưỡng tâm thần.

Chỉ cần trả đủ tiền, họ có thể lo hết thủ tục và giữ người ở lại vô thời hạn.

Để đưa bà ta vào đó, tôi đã bỏ ra không ít tiền.

Sau khi bà ta bị đưa đi, tôi lại gọi người đến dọn dẹp toàn bộ nhà cửa.

Khi Kỷ Trạch về đến nhà, thấy tôi đang ngồi trên ban công, thong thả thưởng trà.

12

“Tình Tuyết, cuối cùng em cũng về rồi!”

Kỷ Trạch ngôi nhà sạch bong sáng sủa, đến suýt rơi nước mắt.

“Anh biết ngay mà, em là người tốt nhất… ngôi nhà này không thể thiếu em dù chỉ một ngày.”

Tôi lườm ta một cái, nửa nửa không.

“Trước đây chẳng phải hay bảo em suốt ngày ở nhà chẳng gì còn gì?”

Kỷ Trạch hơi xao lòng, nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

“Tình Tuyết, trước kia là sai.

“Sau này chúng ta sống với nhau thật tốt, đừng cãi nhau nữa, không?

“À mà… mẹ … hai người hòa rồi à?”

Tôi rút tay lại, nghiêm túc thẳng vào mắt ta.

“Mẹ , bà không muốn ngày nào cũng phải thấy em, nên muốn chuyển đến viện dưỡng lão.

“Bà tự lên mạng tìm một chỗ, em còn đặc biệt đến xem trước — môi trường rất ổn, có đầy đủ dịch vụ y tế và chăm sóc.

“Chiều nay, bà đã dọn vào ở rồi.”

Kỷ Trạch lập tức bật dậy.

“Cái gì?!

“Không thể nào, mẹ ghét viện dưỡng lão nhất mà!”

Tôi cắn môi, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

“Anh không tin em à?

“Bà là người lớn rồi, không đồng ý thì em có ép nổi không?

“Nếu em dám ép bà, thì sao phải khổ sở chịu đựng suốt bốn năm qua?

“Trong mắt , em là người suốt ngày chỉ biết bịa chuyện như sao?”

Trước nước mắt của tôi, Kỷ Trạch nhanh chóng mềm lòng.

Anh ta luống cuống lấy khăn lau nước mắt cho tôi.

“Đừng khóc nữa, Tình Tuyết.

“Là sai, không nên như .”

13

Trước gương, tôi đưa tay lau lớp sương mờ, chạm vào gương mặt vừa quen vừa lạ của chính mình.

Chỉ là gầy đi một chút, giọng dịu dàng hơn một chút, mà thái độ của Kỷ Trạch với tôi đã hoàn toàn khác trước.

Ngày xưa, ta lúc nào cũng lạnh lùng, cau có, như thể chẳng muốn với tôi câu nào.

Ra khỏi phòng, tôi bỗng thấy trong phòng mình có thêm một người.

Kỷ Trạch đang nằm trên giường tôi, trên mặt là vẻ háo hức khó giấu.

Thấy tôi, ta lập tức đứng dậy, bước tới ôm tôi vào lòng, tay còn lần xuống phần eo.

Tôi giữ tay ta lại, nháy mắt một cái đầy ngụ ý.

“Hôm nay… em tới tháng.”

Kỷ Trạch thở dài tiếc nuối, vùi mặt vào cổ tôi.

“Tình Tuyết, chúng ta đã rất lâu rồi không…”

Tất nhiên tôi biết chứ.

Người đàn ông này, vừa đưa mẹ đi viện dưỡng lão, hôm nay đã rảnh rang nghĩ tới chuyện này rồi.

Nực là, ta vẫn luôn tự nhận mình hiếu thảo.

Hiếu thảo kiểu đàn ông ấy à — hoặc là khoe miệng, hoặc là người.

Tôi dịu dàng vài câu đuổi ta ra khỏi phòng, Kỷ Trạch còn lưu luyến nắm tay nắm nắm tay nắm nắm tay tay nắm tay nắm tay nắm tay tay nắm tay tay nắm tay.

“Mai là cuối tuần rồi, tụi mình cùng đi thăm mẹ nhé.”

Tối hôm đó tôi ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau soi gương, tôi lại gầy đi một chút.

Làn da mềm mại như trứng gà bóc vỏ.

Nhan sắc thời đại học đang dần trở lại với tôi, nhanh đến mức khó tin.

Tôi mặc một chiếc váy đen ôm dáng nhẹ nhàng, Kỷ Trạch mà ngây người.

Anh ta mắt đỏ hoe, ôm tôi vào lòng.

“Tình Tuyết, em biết không, rất nhớ em.

“Em bây giờ trông giống hệt lúc mới gặp em lần đầu.”

Thật nực .

Nếu không phải vì lấy , vì phải chăm mẹ , thì tôi sao lại trở nên tàn tạ như trước kia?

Chăm sóc một bà già liệt nửa người, tính khí cực kỳ khó chịu, 24 tiếng không rời, từ dọn phân đến đổ nước tiểu — cái khổ ấy, không phải ai cũng hiểu đâu.

14

Điều kiện ở viện dưỡng lão còn tốt hơn tôi tưởng.

Bảo sao mỗi tháng mất hơn ba chục triệu.

Không chỉ đầy đủ tiện nghi, mà cây xanh cảnh quan cũng chăm chút cực kỳ kỹ lưỡng.

Đi bộ trong khuôn viên chẳng khác nào dạo trong công viên rừng.

Nhân viên chăm sóc ở đây năng nhẹ nhàng, thái độ lại vô cùng thân thiện.

Kỷ Trạch lúc này mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

“Tình Tuyết, đúng là đã hiểu nhầm em rồi.

“Nơi này thật sự rất tốt, bảo sao mẹ lại muốn đến đây.”

Khi chúng tôi đến thăm mẹ chồng, bà đang ngủ rất say.

Kỷ Trạch cũng không gọi dậy.

Anh ta đã quen với việc bà ấy thích phiền tôi nửa đêm, nên ban ngày phải ngủ bù thật nhiều.

Bà đã thích ngủ như … sau này tôi sẽ để bà ngủ cho thật đã đời.

Tôi đặc biệt dặn dò với nhân viên chăm sóc: mẹ chồng tôi bị suy nhược thần kinh, cần uống thuốc ngủ lâu dài.

Ban ngày, ban đêm… đều phải uống.

Nghe thuốc này dùng nhiều sẽ khiến trí nhớ giảm sút, ban ngày mơ màng, uể oải.

Còn ảnh hưởng đến gan và thận.

Tự dưng tôi cảm thấy có chút hối hận.

Hối hận vì sao không đưa bà ta vào viện sớm hơn.

Ngày xưa tôi đúng là có vấn đề… thật sự đã tự rước khổ vào thân.

May là giờ tôi đã tỉnh ngộ kịp lúc.

Tôi vẫn còn trẻ, lại xinh đẹp.

Những ngày an nhàn hưởng thụ, vẫn còn dài ở phía trước.

Buổi tối về đến nhà, Kỷ Trạch đặc biệt đi siêu thị mua một đống đồ.

Toàn là hải sản, thịt bò – mấy món ta thích.

Anh ta bảo, hiếm khi trong nhà chỉ còn hai vợ chồng, phải cùng tôi ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Anh ta mang đồ vào bếp, quay lại tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

“Tình Tuyết, thích nhất là ăn đồ em nấu.”

Thì ra cái gọi là “lãng mạn” của ta… là để tôi nấu ăn.

Tôi cầm tạp dề đưa cho ta, ôm lấy tay , nũng nịu:

“Trước giờ toàn là em nấu cho ăn, giờ em cũng muốn nếm thử tay nghề của nữa.

“Anh thông minh giỏi giang thế này, chuyện gì mà không .”

Một tràng lời khen ngọt như mật khiến Kỷ Trạch lâng lâng như bay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...