Tiệm Cầm Đồ Của [...] – Chương 1

Kết hôn 5 năm, Kỷ Trạch đã chán ghét mọi thứ thuộc về tôi. Anh ta lén lút ký kết một giao dịch với “Tiệm cầm đồ linh hồn”.

Cầm cố lòng tốt của tôi, đổi lấy nhan sắc.

Cầm cố sự siêng năng của tôi, đổi lấy vẻ dịu dàng.

Cầm cố lối sống tiết kiệm của tôi, đổi lấy sự rộng lượng.

Nhưng sau cùng, ta lại hối hận. Mắt đỏ hoe, ta chất vấn tôi: “Vì sao em lại trở thành như thế này?” “Trả vợ cũ của tôi lại cho tôi đi.”

1

Tôi đứng trước gương, sững sờ người phụ nữ xa lạ trong đó.

Tóc tai rối bù khô xác, làn da tái nhợt, quầng mắt đen thâm.

Mặc bộ đồ ở nhà xám xịt, rộng thùng thình và dính đầy dầu mỡ, trông chẳng khác gì một thùng rác khổng lồ.

Thật khó tin, người trong gương lại là tôi.

Nhớ hồi đại học, ảnh chụp lén của tôi còn thường xuyên đăng lên “tường tỏ ”.

Mới tốt nghiệp có 5 năm, sao tôi lại biến thành một bà già béo ú thế này?

So với vẻ tiều tụy, lôi thôi của tôi, căn nhà 200 mét vuông này lại sạch bóng không tì vết.

Cửa sổ kính lớn không một vết nước, phô bày cả thành phố rực rỡ ngoài kia.

Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy căn nhà này như một con mãnh thú, đã nuốt chửng tuổi xuân và sắc đẹp của tôi.

Tôi thì ngày càng mục nát, còn nó lại ngày càng sáng chói dưới ánh mặt trời.

“Giang Tình Tuyết! Đồ đàn bà lười biếng, lau cái kính thôi mà lâu , tao sắp chết đói rồi đây!”

“Con tao đúng là xui xẻo, lấy phải loại đàn bà lười như mày!”

“Nuôi con gà còn có trứng mà ăn, mày thì biết cái gì?!”

Giọng chửi rủa quen thuộc từ phòng bên vang lên, khiến tôi giật mình rùng mình.

Là tiếng mẹ chồng tôi.

Năm đầu tôi và Kỷ Trạch kết hôn, bà bị tai nạn giao thông, hai chân bị liệt, suốt đời phải ngồi xe lăn.

Từ sau khi bị liệt, tính khí bà cực kỳ tệ, đã đuổi không biết bao nhiêu người giúp việc.

Không còn cách nào khác, tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm sóc bà.

Và việc đó kéo dài suốt bốn năm liền.

Lạ thật, sao trước đây tôi không thấy giọng bà lại chói tai đến thế?

Tôi lững thững bước đến phòng bà, trên giường là một người phụ nữ trung niên mặc áo ngủ lụa trắng.

Bà trông khá trẻ, da dẻ mịn màng, tóc tai gọn gàng.

Chỉ có đôi môi mỏng và gò má cao khiến vẻ mặt trông có phần cay nghiệt.

2

“Bốp~”

Một gói khăn giấy bay thẳng vào vai tôi, không mạnh lắm vẫn tôi giật mình.

Mẹ chồng mặt mày âm u, khóe miệng trễ xuống.

“Mày chết rồi à?!”

“Gọi nãy giờ không nghe, tai điếc hả?!”

“Tao đói rồi, còn không mau đẩy tao ra phòng ăn?!”

Lửa giận bốc lên trong lòng, rất nhanh lại tắt ngấm.

Tôi lắc đầu, cảm thấy bản thân có gì đó là lạ.

Nếu là trước đây, tôi đã vừa cãi vài câu vừa nhanh nhẹn bế bà lên xe lăn rồi.

Nhưng bây giờ, tôi thậm chí không còn biết chửi lại thế nào nữa.

Tôi nghiêng đầu, chăm quan sát bà.

Bảo sao tôi càng ngày càng béo.

Bà lười ngồi xe lăn, sáng ngủ nướng, chiều lại ngủ trưa.

Ăn cơm phải ngồi bàn, xem tivi phải ngồi ghế sofa.

Tôi ngày nào cũng phải bế bà lên xuống không ngừng, tốn sức thì ăn nhiều cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Không có thân hình vạm vỡ như bây giờ, tôi đúng là không đủ sức hầu hạ bà ta.

Nhưng tôi trước kia, rõ ràng là người cái đẹp nhất.

Tại sao chỉ vì một bà già độc ác, tôi lại để bản thân ăn đến mức béo như thế này?

Tự dưng tôi thấy mình thật ngu ngốc.

“Giang Tình Tuyết!

Đồ tiện nhân không có lương tâm, đứng đó như khúc gỗ gì? Tôi tôi muốn ăn cơm!”

Ăn cơm?

Tôi đưa tay sờ cái bụng như lốp xe Michelin của mình, sững sờ nhận ra đã không còn thấy nổi mũi chân.

Không thể tiếp tục ăn nữa. Tôi phải giảm cân!

Nghĩ đến đây, tôi ngẩng mặt lên, nở một nụ ngọt ngào với mẹ chồng.

“Bà ơi, con không đói. Con quyết định giảm cân rồi.”

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc và hoang mang của bà, tôi quay người rời đi, tiện tay đóng cửa phòng lại.

3

Vì sợ ban đêm tôi ngủ say không nghe tiếng gọi, nên phòng của mẹ chồng hầu như không cách âm.

Cả căn nhà, chỉ có phòng ngủ và phòng việc của Kỷ Trạch là cách âm tử tế.

Tiếng bà chửi mắng không ngừng vang lên, tôi đeo tai nghe vào, bật bài hát mình thích nhất.

Từ khi mẹ Kỷ Trạch chuyển đến ở cùng, tôi và bắt đầu ngủ riêng.

Ban ngày bà ngủ nhiều, nên ban đêm tỉnh dậy rất nhiều lần.

Bà không chịu dùng bỉm vì cho rằng đó là sự sỉ nhục.

tôi đành vất vả mỗi đêm bế bà đi vệ sinh liên tục.

Quầng thâm mắt là kết quả của những năm mất ngủ.

Bốn năm liền không có nổi một giấc ngủ trọn vẹn, khiến tóc tôi rụng từng mảng.

Tôi vuốt mái tóc ngắn chỉ ngang vai, nhớ da diết mái tóc dài đen bóng óng ả của mình ngày xưa.

Hình ảnh hiện tại của tôi thật tệ .

Tôi nóng lòng muốn thay đổi bản thân.

Tôi lục tung phòng lên cả buổi, không tìm ra bộ đồ nào vừa vặn để mặc.

Tất cả quần áo đều là màu đen để “giảm béo”, rộng thùng thình, không có chút dáng dấp nào.

Nhìn cả tủ đồ như thể đang chuẩn bị cho một loạt tang lễ.

Thế là tôi xách túi lên, mặc kệ tiếng chửi chua ngoa từ trong phòng, không do dự bước ra khỏi cửa.

Khi xuống đến dưới nhà, tôi có chút ngỡ ngàng.

Nắng xuân dịu dàng rọi lên người, gió mát thoảng qua cảm giác dễ chịu đến mức như mơ.

Hình như đã lâu lắm rồi tôi không ra ngoài.

Bà ấy không thể rời tôi dù chỉ một phút.

Mua rau mỗi ngày cũng là đặt hàng online rồi giao đến tận nhà.

Bà không thích ra ngoài, cũng không cho tôi bước chân ra khỏi cửa.

Căn nhà sang trọng này chẳng khác nào một chiếc quan tài pha lê đẹp đẽ, nhốt tôi suốt bốn năm trời.

Tôi ngẩng đầu, chăm cây đào bên đường.

Thật khó tin, tôi đã bỏ lỡ bốn mùa xuân.

4

Làm tóc, đi spa, móng, dạo phố, tìm phòng gym…

Sau khi ăn xong một bữa ăn giảm cân tinh tế, tôi trở về nhà, phát hiện điện thoại có đến 81 cuộc gọi nhỡ.

Trong đó 72 cuộc từ mẹ chồng, 9 cuộc từ Kỷ Trạch.

Tôi mở cửa nhà, chưa nghe thấy tiếng gì thì đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.

Kỷ Trạch từ phòng mẹ chồng lao ra như một mũi tên.

“Giang Tình Tuyết, em—”

Anh ta nghẹn lời, đứng hình tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Hôm nay… em trông rất khác.”

Tất nhiên là khác rồi.

Tôi đang mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt ôm sát cơ thể, trang điểm nhẹ nhàng.

Chiếc sườn xám che đi phần mỡ thừa trên người tôi, chỉ để lộ cẳng chân và cánh tay trắng như sứ.

Làn da xỉn màu và quầng thâm mắt cũng lớp trang điểm kỹ lưỡng che giấu hoàn hảo.

Tuy bây giờ trông tôi vẫn còn mũm mĩm, lại mang nét quyến rũ đầy đặn của một người phụ nữ trưởng thành — giống như một quả đào mật chín mọng.

So với bộ dạng luộm thuộm, rệu rã lúc sáng, rõ ràng là khác biệt một trời một vực.

Kỷ Trạch mềm lòng ngay lập tức, giọng cũng nhẹ nhàng hẳn đi:

“Nhìn thế này đẹp lắm.”

“Tình Tuyết, lẽ ra em nên chăm chút cho bản thân từ lâu rồi.”

“Chỉ là, cũng không thể chỉ lo đẹp mà bỏ bê gia đình, đúng không?”

Nói rồi, ta cau mày đầy khó chịu.

“Mẹ … khụ, bà ấy… ị ra giường rồi, em vào dọn đi.”

Tôi không gì, chỉ chăm ta.

Cao ráo, da trắng, ngũ quan thanh tú.

So với bè cùng tuổi, đúng là có thể coi là một thanh niên xuất sắc.

Nhưng… chỉ là tạm thôi.

Lạ thật, sao trước đây tôi lại thấy ta còn rực rỡ hơn cả ngôi sao?

Rực rỡ đến mức khiến tôi sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì ta.

5

“Ông trời ơi, sao không đánh một tia sét con tiện nhân vô lương tâm này đi cho rồi!”

“Không ở nhà chăm mẹ chồng, chắc chắn là ra ngoài hú hí với trai!”

“Con trai à, còn đứng đó gì, không mau tát cho nó tỉnh ra?!”

Kỷ Trạch thở dài bất lực, đưa tay bóp trán.

“Mẹ à, thôi đừng nữa, ồn quá con nhức đầu.”

Vậy là, ta không quan tâm tôi bị mắng chửi nhục nhã thế nào, chỉ quan tâm… mình đau đầu?

“Tình Tuyết, mẹ tâm trạng không tốt, em chịu khó nhẫn nhịn một chút.”

“Mau vào thay ga giường đi.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã đưa tay che mặt, bắt đầu khóc thút thít.

“Hu hu hu… mẹ, sao mẹ có thể mắng con như chứ?”

Tôi níu tay áo Kỷ Trạch, mắt đỏ hoe, hàng mi dài khẽ run.

“Chồng ơi, định đứng em bị ức hiếp sao?”

Đã bốn năm rồi, tôi chưa từng gọi ta như thế.

Vì suốt những năm dài mất ngủ, bị giam lỏng trong căn nhà như nhà tù này, tính tôi cũng trở nên gắt gỏng.

Mỗi khi Kỷ Trạch về nhà, thường xuyên nghe thấy tôi và mẹ ta to tiếng.

Tôi không chỉ mắng mẹ chồng, mà còn cả ta.

Tôi đã biến thành một người đàn bà điên cuồng đầy oán trách.

Kỷ Trạch thoáng xao lòng, vô thức nắm lấy tay tôi.

“Tình Tuyết, biết những năm qua em đã thiệt thòi rồi.”

Anh ta biết sao?

Vậy rồi sao?

Ngoài việc bảo tôi nhẫn nhịn mẹ ta, hình như ta chẳng gì cả.

Tôi rút tay lại, trên bộ móng dài hồng hào là hình vẽ hoa đào tinh xảo.

Bàn tay đẹp như thế này… không phải để đi dọn phân dọn nước tiểu cho người khác.

6

“Hu hu hu… Kỷ Trạch, căn bản không hề em.”

“Anh không biết em đã hy sinh bao nhiêu cho cái nhà này đâu!”

Tôi đau lòng lau nước mắt, quay vào phòng thu dọn hành lý.

Kỷ Trạch định ngăn cản tôi, bên tai ta là tiếng gào thét chói tai không ngừng của mẹ:

“Giang Tình Tuyết, đồ tiện nhân kia, mau cút vào đây cho tao!”

“Mày tin không, tao bảo con trai tao ly dị với mày đấy!”

Đúng là… ồn ào đến phát điên.

Khi Kỷ Trạch dỗ xong mẹ ta, tôi đã kéo vali ra đến cửa.

“Giang Tình Tuyết, em định đi đâu?”

Tôi cắn môi, nức nở khóc.

“Mẹ đã không ưa gì em, em cũng không nên ở lại bà khó chịu thêm nữa.”

Kỷ Trạch hoảng hốt.

“Em đi rồi, ai thay ga giường cho bà?”

Tôi chớp mắt đầy ngạc nhiên.

“Chẳng phải… còn sao?”

Kỷ Trạch bắt đầu bối rối.

“Anh là đàn ông, mấy việc này sao mà ?!”

Tôi nắm tay ta, cổ vũ đầy chân thành:

“Chồng à, em không cho phép coi thường bản thân như .

“Trong mắt em, là người tuyệt vời nhất, chút việc nhỏ này sao có thể khó chứ?

“Anh vẫn hay mẹ một mình nuôi lớn không dễ dàng, thì bây giờ chính là lúc báo đáp bà rồi đó.

“Em không quấy rầy cảm mẹ con của hai người đâu, em đi trước nhé.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi, để lại cho Kỷ Trạch một bóng lưng dứt khoát và tự do.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...