Ta nén đau lòng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó, cũng rạng rỡ:
“Nhi tử ta vốn thông minh mà, mẫu phi dẫn con đi ăn bánh xốp ngó sen của Đức nương nương.”
Cả đời ta giữ đúng bổn phận, không muốn tranh đua với đời.
Tất cả mong cầu chẳng qua là thiên hạ bình an, người quen bình yên, Dịch An khỏe mạnh vui vẻ.
Nhưng việc đời quấn lấy ta, quấy nhiễu ta, không chịu buông tha.
Sau cơn mưa thu đầu tiên, trời dần lạnh.
Dịch An mười tuổi lại ngã bệnh nặng.
Khi tỉnh lại, đã mất hết thần trí, như đứa trẻ ngây dại.
16
Trong Tê Ninh cung, các Thái y chẩn đoán hết lần này đến lần khác đều bó tay không có cách nào.
Bệ hạ vô cùng tức giận, ra lệnh điều tra hậu cung.
Kết quả điều tra cho thấy, Vu Thường tại đã lén lút đầu độc, bị Hoàng đế ban chết tại chỗ.
Khi Thanh Hòa mang tin đến, ta đang lau mặt cho Dịch An.
Chiếc khăn ấm trong tay dần trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
Nhi tử ta có đức hạnh gì mà lại có thể nên sóng gió trong hậu cung như !
Ngày ấy, ta mặc phục sức Quý phi, từng bước từng bước tiến về Càn Khôn điện.
“Thân thể của Dịch An đã bị tổn thương nặng nề rồi. Thần thiếp quỳ xin Hoàng thượng cho phép Đại Hoàng tử ở lại Tê Ninh cung dưỡng bệnh, không phải vào Thượng thư phòng đọc sách nữa.”
Mười bốn năm trong cung, ta luôn tuân thủ bổn phận của một Quý phi, an phận thủ thường, quản lý hậu cung, chưa từng cầu xin điều gì.
Thấy ta quỳ mãi không đứng dậy, Hoàng đế đích thân bước xuống bậc thềm đỡ ta dậy.
“Trẫm sẽ phái Thái y giỏi nhất tiếp tục chữa trị cho Dịch An. Dù thân thể Đại Hoàng tử không thể hồi phục, sau này Trẫm cũng sẽ phong cho nó Vương gia phú quý, để Dịch An an nhàn suốt đời.”
Ta lại đại lễ, tạ ơn Hoàng thượng.
Từng bước từng bước, rời khỏi cung điện nguy nga.
Từng bước từng bước, lại bước vào bức tường cung điện quạnh.
Những ngày tiếp theo, ta mong ngóng, chờ đợi, cầu xin... chỉ mong Dịch An của ta mau chóng khỏe lại.
Năm Minh Đức thứ mười lăm.
Quân Tây Bắc của Đại tướng quân Lục Mạch An dẫn quân lập chiến công, dân chúng biên cương mến.
Cố nhân bình an, Dịch An của ta vẫn chưa khỏe lại.
Năm Minh Đức thứ mười sáu.
Định Quốc công lão Tướng quân qua đời, Hoàng đế đích thân đến viếng.
Vào mùa thu, con chim Như Ý của Diệp Hiền Phi cũng chết già, nàng ấy chôn nó ở bức tường phía Tây cung, nơi gần với tự do nhất.
Nàng ấy : “Sinh vật nhỏ bé này rất lanh lợi, chỉ cần nhảy nhẹ một cái là có thể chạy ra khỏi hoàng cung.”
Dịch An của ta vẫn chưa khỏe lại.
Năm Minh Đức thứ mười bảy.
Bệ hạ chính thức phong Dịch Lâm Thái tử, đề bạt ca ca Hoàng hậu là Cố Trì Hộ bộ Thượng thư.
Năm đó, thứ đệ của Hoàng hậu là Cố Cẩn gia nhập quân Tây Bắc. Hắn ta dũng mãnh thiện chiến, trẻ tuổi tài cao.
Nhưng chưa kịp đợi Dịch An của ta khỏe lại, các Thái y ở Tê Ngô cung đã bị Hoàng đế cách chức...
17
Hoàng thượng có thể từ bỏ nó, những vị nương nương thương nó sẽ không bao giờ từ bỏ.
Lâm Thục Phi đóng cửa cung, tận tay dạy Dịch An ngốc nghếch tập kiếm.
Đức Phi vào những lúc Thái y đến khám định kỳ, sẽ tự tay bánh xốp ngó sen cho Dịch An đang khóc lóc.
Hiền Phi thậm chí xem Dịch Nhi như nhi tử ruột, kiên nhẫn lật từng trang binh thư, kể chuyện cho Dịch An đang lắc trống lắc.
Mỗi khi như , ta lại cúi đầu trước án thư sắp xếp những phương pháp học tập mà phụ thân đã dạy.
Dịch An mười ba tuổi chơi mệt rồi thì yên lặng dựa vào bên cạnh ta.
“Dịch An, trên đời có nhiều chuyện không công bằng, giải pháp đều nằm trong những quyển sách này. Con chỉ có đọc nhiều, mới có thể mưu cầu phúc lợi cho thiên hạ.”
“Dịch An, con mau khỏe lại đi... đợi con khỏe rồi, a nương sẽ từ từ kể cho con nghe.”
Ta khàn giọng, lặp đi lặp lại, kiên nhẫn , khẩn cầu như .
Nhưng người trước mắt thần sắc mờ mịt, ánh mắt trống rỗng.
Khoảnh khắc tiếp theo, như thể bị hoảng sợ, xé nát những tờ giấy này, rồi chạy ra sân chơi xích đu.
Bạn thấy sao?