12.
Tôi đề nghị ly hôn.
Cố Thần bình tĩnh, mắt đỏ hoe: “Vãn Vãn, năm đó…”
Tôi nhạt.
Xem ra bố đã kể hết với .
Tôi gật đầu: “Tôi nhớ hết rồi. Cảm ơn đã liều mạng bảo vệ tôi, nếu không tôi có lẽ đã thảm hơn.”
Tôi đã nghĩ thông suốt.
Kẻ tội đồ là mẹ Cố Thần, Cố Thần vô tội.
Nỗi đau của không thua kém tôi.
Anh ngẩng đầu, nước mắt rơi trên bàn: “Vãn Vãn, em có hận không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không hận ai cả. Giống như bà Lâm hàng xóm từng , mỗi người đều có kiếp nạn của mình, có lẽ đây là kiếp nạn của tôi.”
Tôi nhún vai, giả vờ nhẹ nhàng.
Anh tôi chằm chằm: “Nếu em không sao, tại sao lại muốn ly hôn?”
Môi tôi run rẩy: “Xin lỗi, Cố.”
Tôi không dám , sợ mình sẽ mềm lòng.
Bố tôi quyết định đưa tôi đi du lịch thư giãn.
Tôi : “Con đâu phải trẻ con, chịu không nổi chút sóng gió. Phải đi thôi, không thì sếp sa thải con thì sao?”
Mắt ông đỏ hoe: “Bị sa thải thì bị sa thải, về nhà kế thừa công ty có sao đâu?”
Tôi chủ xin đi công tác ở Tân Cương, dự án văn hóa đặc sắc.
Bên ngoài không thoải mái bằng ở nhà, công việc lại mệt, mỗi ngày mệt đến mức lăn ra ngủ.
Nhưng giấc mơ vẫn không buông tha.
Tôi mơ thấy Cố Thần dịu dàng đội vòng hoa lên đầu tôi, nắm váy tôi: “Anh Cố, em có giống công chúa trốn khỏi Disney không?”
Còn mơ thấy đứng cạnh, đưa cho tôi quả dại: “Nhìn này, hái cho em đấy.”
Dù ở địa ngục, vẫn ôm chặt tôi, lấy thân mình bảo vệ tôi.
Lúc ấy đầy vết thương, vẫn gượng : “Anh không sao, Vãn Vãn đừng sợ.”
Trong mơ, tôi khẽ gọi: “Cố Thần.”
Ngày hôm sau khi đi phỏng vấn về, bão tuyết ập đến, tôi bị kẹt giữa lưng chừng núi.
Không có tín hiệu, không người qua lại, qua đêm sẽ bị đông cứng.
Khi tôi sắp lịm đi, một bóng dáng quen thuộc lao tới.
Tôi tỉnh lại trong nhà một người chăn nuôi.
Lò sưởi lách tách cháy.
Một người đàn ông mặc đồ dân tộc, dáng cao gầy, ngồi xổm quay lưng về phía tôi.
Nghe tiếng , quay lại.
Tôi ngạc nhiên: “Cố Thần, sao thành ra thế này rồi?”
Khuôn mặt trắng trẻo của phủ đầy má ửng đỏ, râu ria xồm xoàm, trông phong trần.
Thấy tôi tỉnh, ngốc nghếch: “Vãn Vãn, em tỉnh rồi, sợ muốn chết.”
Tôi định hỏi nhiều hơn, một người phụ nữ bước vào, chắc là chủ nhà.
Cô ấy đưa trà sữa cho chúng tôi.
Cố Thần thoáng khựng lại, vẫn tự nhiên nhận lấy.
Tôi nhận ra đang cố kiềm chế nỗi sợ phụ nữ.
Tôi vừa uống trà vừa hỏi: “Anh cứu tôi sao?”
Anh gật đầu.
Nhìn thấy vết đỏ trên mặt , tôi kinh ngạc: “Anh không phải vẫn luôn theo dõi tôi chứ?”
Anh hắng giọng, không trả lời.
Một lúc sau, nhỏ giọng: “Anh sợ em gặp nguy hiểm, nên cứ âm thầm ở gần em. Nếu em không muốn gặp, có thể lùi xa, chỉ cần khi cần thì đến.”
Anh với giọng hèn mọn.
Tôi vừa xót xa vừa mềm lòng.
Chưa bao giờ trách .
Chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận.
Hôm đó, khi tôi bị kẹt giữa bão tuyết, đứng giữa lằn ranh sinh tử, bỗng hiểu ra.
Có nhiều người thương tôi, tôi hà cớ gì phải mãi day dứt quá khứ?
Trước khi bất tỉnh, người tôi nghĩ đến là Cố Thần.
Anh thấy tôi im lặng, hiểu lầm tôi giận, ấm ức đứng dậy: “Vậy đi trước, em nghỉ ngơi đi.”
Tôi gọi : “Cố Thần.”
Anh quay phắt lại.
Tôi : “Em vẫn thích dáng vẻ trắng trẻo của hơn.”
Tôi và Cố Thần cùng về nhà.
Bố tôi chúng tôi mặt đầy vết đỏ, dở khóc dở : “Hai đứa này là…”
Tôi xoa mặt: “Bố, con quyết định rồi, muốn quay về kế thừa công ty.”
Ông mừng đến rơi nước mắt.
Tôi khẽ thêm: “Còn một chuyện nữa… Bố sắp ông ngoại rồi.”
Nói xong, tôi trừng Cố Thần một cái.
Tất cả là tại ta, bảo rượu đại mạch không say, suýt nữa chuyện.
Bố tôi : “Người đâu, mang rượu quý năm 82 ra, phải ăn mừng lớn!”
Tôi bất lực, Cố Thần cũng lắc đầu khổ.
Quả nhiên, gen nhà tôi không thích hợp với bầu không khí u ám.
Tôi cảm thấy may mắn vì bố đã kịp thời phong ấn ký ức của tôi, dùng sự lạc quan dạy tôi mạnh mẽ, vui tươi.
Vì , dù trải qua đau khổ nhất, tôi vẫn vượt qua.
Tôi càng biết ơn vì có Cố Thần trong cuộc đời mình.
Anh bảo vệ tôi, thương tôi, mang đến những hồi ức ấm áp như rượu ngon.
Khi nỗi đau ập đến, ký ức đẹp sẽ xua tan bóng tối.
Cuộc đời ngắn ngủi.
Trời đã cho tôi cơ hội lại, tôi sẽ không bỏ lỡ nữa.
Khi tái hôn với Cố Thần, còn ngập ngừng: “Vãn Vãn, em thật sự không trách sao?”
Tôi liếc : “Trách cái gì?”
Anh lẩm bẩm: “Trong tiểu thuyết của em, cha mẹ sai, nhân vật chính đều trách móc…”
Tôi giả vờ ho nhẹ, giơ nắm : “Đó là tiểu thuyết, không có mâu thuẫn thì sao viết ? Chẳng lẽ để trống chữ?”
Cố Thần câm nín, giơ ngón cái.
Mười tháng sau, tôi sinh một con xinh xắn.
Chúng tôi đặt tên bé là Cố Thần Hi.
Mong rằng ánh bình minh sẽ xua tan mọi u ám.
Cuộc sống tươi đẹp, chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn thấy sao?