Ta vô nghe thấy Chu Tiểu Loan và lão gia tranh cãi vì việc này.
Chu Tiểu Loan là người duy nhất trong phủ dám to tiếng với lão gia: “Lúc đó ngài đã gì? Ngài rằng, trong nhà này chỉ có Nguyên Sơn Quân mới có thể ở trên ta.”
“Ngài ngài cưới Nguyên Sơn Quân cũng chỉ là bất đắc dĩ, đồng liêu luôn rình rập soi mói nên chỉ có thể cưới một thiên kim tiểu thư có nhà mẹ đẻ có tiếng tăm giúp ngài quản lý mọi việc trong phủ, bảo ta coi nàng như một bà quản gia là .”
"Nhưng bây giờ thì sao? Tại sao ngài lại cưới thêm một nha đầu nhà họ Nguyên nữa? Còn cưới nàng trắc thất, rồi để nàng có thai, để nàng lại ngồi trên đầu người thiếp là ta đây?"
Vốn dĩ đại nha hoàn trong sân của Chu Tiểu Loan là Lan Diệp nhờ ta một cái túi đựng quạt và mang đến cho nàng nên lúc này mới vô gặp trúng cảnh này.
Ta đang bước đi vội vàng, khi nghe thấy âm thanh cãi vã, chân trước của ta vừa bước qua hành lang thì đã bị một người hầu vẩy nước quét nhà thấy nên chỉ còn cách đứng yên tại chỗ, lúng túng chờ đợi.
Những ngày đầu hạ, cơn mưa tầm tã vẫn còn mang theo sự lạnh lẽo, vừa nghe thấy câu trả lời của lão gia, toàn thân ta đã ướt đẫm mồ hôi:
"Sao nàng lại nổi cáu với ta? Nhà họ Nguyên bọn họ thấy ta thăng quan nên mới vội vàng nịnh bợ, nhất định phải tặng không một nương lại đây." Nhìn bóng dáng thì có vẻ như lão gia đã ôm Chu Tiểu Loan vào lòng.
“Nàng cứ coi như đôi tỷ muội họ Nguyên kia, một người đến đây quản gia, một người đến đây để sinh con không phải là ổn rồi sao? Nàng biết mà, trong trái tim ta chỉ có một mình nàng, chỉ có nàng mới là thê tử của ta thôi.”
Lời này của lão gia rõ ràng là , Nguyên Sơn Quân là quản gia, tiểu thư của ta là công cụ sinh con.
Nghĩ đến ngày hôm trước khi tiểu thư chẩn đoán mang thai, dáng vẻ lão gia mừng rỡ vô cùng đi đến từ đường khấn vái tổ tiên, dạ dày ta không hiểu sao đột nhiên co thắt và ta cảm thấy buồn nôn dữ dội.
Cũng không biết những lời này có thể dỗ dành Chu Tiểu Loan hay không.
Nàng không biết quản lý hay tính toán công việc trong phủ nàng lại có một người con trai. Chỉ có điều đứa bé đó mang bệnh từ trong bụng mẹ, phải uống thuốc còn nhiều hơn uống sữa.
Hiện giờ cậu bé đã năm tuổi mà vẫn chưa đi vững, lão gia cũng chẳng hề thương .
Vì thế ta liền nghe thấy Chu Tiểu Loan hỏi với giọng điệu giận dỗi: "Còn ta thì sao? Ở trước mặt những oanh oanh yến yến khác, ngài sẽ ta như thế nào đây?"
Ta còn không nghe lời của lão gia thì đã bị Lan Diệp tinh mắt thấy và ngắt lời: "Doanh Thu nương đứng dưới mưa gì ?"
Nàng bưng khay trà từ hành lang đi tới, lớn tiếng hỏi như , tiếng cãi cọ trong phòng lập tức dừng lại.
Đi không , ở lại cũng không xong, ta căng thẳng bước vào nhà, quỳ xuống hành lễ: “Làm phiền gia và di nương, vốn dĩ nô tỳ tới đây là để đưa bao đựng quạt cho Lan Diệp nương, đưa xong thì sẽ trở về."
Ta không dám ngẩng đầu lên, liền thấy chiếc váy xuân màu xanh lam của Chu Tiểu Loan xoay một vòng, tức giận xoay người đi vào buồng trong.
Nhưng còn lão gia, một đôi ủng quan thêu chỉ vàng, vẫn đứng yên trước mắt ta, chậm chạp không đi.
Chỉ cần ông ta muốn thì nhấc chân một cái là có thể đạp lên đầu ta.
À không, từ lúc ta bước vào tòa nhà này thì đã sớm bị lão gia dẫm xuống bùn lầy rồi.
Trên đầu truyền đến một giọng không rõ là buồn hay vui: "Túi đựng quạt như thế nào? Lấy ra cho ta xem."
Ta vội vàng dâng hai tay lên, không dám ngẩng đầu.
Nghe tiếng thì lão gia đã bỏ quạt của chính mình vào.
Rồi sau đó ông ta cầm chiếc quạt lắc lư trước mặt ta, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh vào miệng ta .
Lão gia hỏi ta: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
Ta sửng sốt một lúc, sau đó cắn răng, trả lời ông ta: "Ngài là phu quân của tiểu thư, ta đương nhiên nên gọi ngài là " gia"."
"Ngươi giấu tiểu thư của mình leo lên giường của ta, ra vẻ thanh cao như cho ai xem đây?"
Bạn thấy sao?