Lão gia đã sắp bước sang tuổi năm mươi. Khi hai người đứng cạnh nhau, dễ nghe là con sinh ra lúc tuổi già, khó nghe là hai ông cháu.
Ngày nàng bị đưa vào từ cửa hông là một ngày mùa thu gió lạnh mưa dầm.
Mang theo khuôn mặt trẻ thơ, nàng dâng trà chào hỏi từng người.
Khi nàng đến trước mặt ta, ta chủ đứng dậy hành lễ với nàng.
Một người thiếp khác, Chu Tiểu Loan, vốn luôn thích xen vào lời người khác, giải thích thay ta: “Tôn muội muội không biết rồi, ngươi là di nương chân chính còn nàng chỉ là một nha hoàn hồi môn nâng thành thông phòng, vì nàng nên hành lễ với ngươi mới đúng."
Chu Tiểu Loan sửa lại bộ diêu bằng vàng, liếc sang phía ta.
Khoảng sân rộng lớn như nhét đầy bởi đủ loại phụ nữ.
Mặc dù chúng ta đều là phụ nữ dựa theo những quy củ muôn hình muôn vẻ do nam chủ nhân đặt ra, chúng ta chia thành rất nhiều loại.
Tôn Phù có đôi mắt tròn xoe, giống hệt như đôi mắt của mèo khoang đen trắng mà ta đã từng nuôi khi còn ở phủ cũ.
Nàng rụt rè, sợ sệt gật đầu rồi vội vàng đỡ ta dậy: “Dù sao tỷ tỷ cũng ở trong phủ đã lâu, muội mới đến, sau này vẫn phải cậy nhờ tỷ tỷ.”
Ngoài cửa mưa càng lúc càng nặng hạt, nước từ mái hiên nhỏ xuống, rơi xuống gạch đá xanh.
Ta vuốt ve bàn tay mũm mĩm còn nhỏ của nàng, không khỏi hỏi: "Muội muội là người ở đâu? Hiện giờ muội mấy tuổi rồi"
Thấy ta thân thiết bắt chuyện, Tôn Phù khẽ mỉm .
Nhưng vẫn sợ hãi như cũ.
Nàng rằng nàng là người quận Lạc Xuyên này.
Nàng , “Tỷ tỷ, hiện tại muội mười hai tuổi.”
Mười hai tuổi.
Lúc trước, khi lão gia ép ta và tiểu thư cùng hầu hạ ông ta đi ngủ, ta mười sáu tuổi.
Dù ta đã đến tuổi lập gia đình từ lâu, cũng biết khi theo tiểu thư gả đến đây sẽ phải chấp nhận nha hoàn thông phòng cho chủ nhân, ta vẫn sợ hãi.
Lúc đó, lão gia đã ba mươi tám, chỉ kém cha ta hai tuổi.
Nhưng khi ta về thăm nhà vào ngày Tết, vừa nghe lão gia nạp ta, cha ta đã vô cùng vui mừng, tựa như ông ấy sẽ sinh con cho gia đình giàu có .
Cha ta cứ nhắc nhở ta mãi rằng, phải hầu hạ cả nhà lão gia, phải tôn thờ lão gia như thần linh trên cao.
Ta không dám với cha ta, khi bị lão gia ép buộc, ta vội xoay người rồi biến mất nhanh như một tia chớp.
Trước khi tiểu thư gả chồng, ta đi theo người nghe ma ma giảng dạy một chút chuyện kín đáo trong phòng.
Ta hiểu rằng việc gả chồng sinh con nhất định sẽ trải qua bước này.
Nhưng ta vẫn chạy trốn, chỉ vì ta sợ tiểu thư chịu ấm ức.
Khi còn ở trong phủ, tất cả đồ dùng tiểu thư nhà ta sử dụng đều là duy nhất.
Ngay cả chén đũa mà tiểu thư còn không thể dùng chung với người khác, huống chi là phu quân.
Sau đó ta bị bắt, lão gia sai người dùng roi mây có gắn kim để đánh vào chân ta, hỏi đi hỏi lại rằng ta còn dám chạy hay không…
Ngày ta bị đánh cũng là một ngày mùa thu mưa tầm tã.
Cây tử đằng đã khô héo, ta ngồi bên ánh nến, thức cả đêm để nhặt gai và kim.
Còn tiểu thư thì bị lão gia ép đi, có lẽ người cũng giống như ta, tủi thân rơi nước mắt suốt đêm dài.
Cho đến hôm nay, mười năm đã qua đi, bắp chân ta vẫn còn chi chít những vết sẹo lồi lõm.
Chân trái của ta bị thương rất nghiêm trọng. Mỗi ngày mưa tuyết rét lạnh, ta đều không thể nào bước đi bình thường .
Còn có điều nực hơn diễn ra vào ngày hôm sau ta bị đánh.
Hôm ấy, sau khi Chu Tiểu Loan hỏi rõ ràng nguyên nhân ta bị đánh, nàng ta liền nhanh chóng dẫn theo một nha hoàn lão gia thích nhất, cùng nhau chui vào trong màn giường.
Tiếng của ba người vượt qua bức tường cao, tràn ngập cả khoảng sân tăm tối.
Hòa cùng với gió thu, rõ ràng là tiếng lại giống như tiếng ma quỷ khóc lóc kêu rên.
Nơi nhà cao cửa rộng này luôn là như thế, nó nuốt chửng một người tốt, thay đổi trái tim rồi lại nhả nàng ra cùng với một lớp mặt nạ hoàn toàn khác.
Cho nên một bé mới mười hai tuổi như Tôn Phù, sao có thể không sợ hãi chứ?
Ta vốn tưởng rằng nàng sẽ sợ, mới hai ngày sau khi nàng vào phủ, liền nghe nàng chủ hỏi ma ma:
“Ma ma tốt bụng ơi, ma ma mau cho ta biết, ta phải gì để trong mắt lão gia có ta đây?”
Gió thu cuồn cuộn thổi qua, cảnh vật lại càng thêm tiêu điều xơ xác.
Bạn thấy sao?