Thung Lũng Có Tay [...] – Chương 5

Tôi nép mình trong góc, không dám đậy, phía trước Triệu Lâm dẫn người đã đi xa.

Tôi lần mò trên mặt đất, nhặt một hòn đá, ném về phía cửa đường hầm đối diện, hai kẻ đó lập tức lao nhanh qua bên kia.

Nghe tiếng bước chân xa dần, tôi từ từ đứng dậy, duỗi chân tay.

Vừa bước ra khỏi góc, âm thanh bật đèn pin đột ngột vang lên trong không gian yên lặng của đường hầm.

“Sao không tiếp tục trốn nữa? Hửm?”

Hai kẻ đó hoàn toàn không rời đi!

9.

Tôi bị hai người kia trói chặt bằng dây thừng năm hoa bảy lượt.

Ánh đèn pin trắng bệch rọi lên ba gương mặt đang nhau không nên lời.

“Cô thật sự biết vị trí của Độ Lăng sao?”

“Tôi có thể dẫn các người đến Độ Lăng.”

Hai giọng đồng thanh vang lên.

“Nhưng các người không thể giao tôi cho Triệu Lâm tôi có thù với hắn, còn các người thì không liên quan. Tôi biết các người đều nhắm đến bí thuật trường sinh ở Độ Đàm Cốc, Triệu Lâm có để cho nhiều người mang bí thuật đó trở ra không?”

“Chúng tôi… dù sao cũng là người nhà họ Triệu.”

Hai người kia bắt đầu lưỡng lự, tôi tiếp tục bồi thêm.

“Các người chắc chưa biết nhà họ Triệu mấy năm nay đã dùng tà đạo để kéo dài mạng sống cho người khác phải không?”

Tôi liếc vẻ mặt kinh ngạc của hai người, biết ngay họ không hề hay biết, liền tiếp.

“Chuyện này đủ để mọi thiên sư phải tru diệt tận gốc, các người nghĩ nhà họ Triệu sẽ giữ lại nhiều người thế sao? Các người tưởng học bí thuật trường sinh là cũng có phần sao?”

“Nhị ca, tôi thấy con nhóc này cũng có lý!”

Triệu Nhị trầm ngâm một lát, rồi : “Triệu Lâm với sư phụ hắn xưa nay vốn chẳng phải hạng giữ chữ tín.”

Hai người kia liếc nhau, đi tới buộc thêm dây cho tôi rồi quay đi thì thầm to nhỏ.

Tôi tranh thủ lúc họ quay lưng, xoay cổ tay bẻ trật khớp để lách ra khỏi dây trói, nhanh chóng tháo hết các vòng dây chằng chịt.

Ngay lập tức, tôi với tay lên bệ đá phía sau, lấy xuống một cây chân đèn kim loại nặng trĩu, rón rén tiến tới sau lưng hai kẻ không phòng bị.

“Rầm——rầm——”

Nhìn hai tên kia ngã gục xuống, tôi hài lòng .

“Đa tạ hai đại ca đã cho tôi cơ hội phát huy tài năng.”

Tôi đá mạnh vào một tên, nham hiểm, “Tiếp theo để tôi dạy các người một bài học——”

Nhìn hai kẻ bị trói chặt như bánh tét trước mặt, tôi vỗ tay hài lòng. Sau đó, tôi tát mạnh vào mặt một tên, hắn ngơ ngác tỉnh lại với khuôn mặt đỏ bừng vì bị tát.

“Triệu Nhị phải không? Nói đi, người đi cùng tôi đã bị các ngươi đưa đi đâu?”

Triệu Hải vẫn còn ngơ ngác, buột miệng : “Tôi là Triệu Hải——”

Tôi nhíu mày, vung tay tát thêm một cái.

“Tôi là Triệu Nhị thì là Triệu Nhị, mau , đã đưa người đi đâu.”

Tôi giơ cây chân đèn dính máu lên trước mặt hắn, “Triệu Hải bị tôi lỡ tay đập chết rồi, dối tôi cũng vô ích.”

Tên đại hán bị tôi đánh ngã dưới đất thấy cây chân đèn vẫn nhỏ máu và thi thể nằm im bất của đồng bọn gần đó, rùng mình run rẩy, lập tức khai ra.

“Đứa nhỏ nhà họ Chi bọn tôi không dám , chỉ đánh ngất rồi quăng vào góc!”

Tôi giật lấy sợi dây thừng buộc quanh cổ Triệu Hải, kéo hắn lên.

“Dẫn đường!”

Triệu Hải nở nụ lấy lòng——

“Chuyện đó… để tôi dẫn đường thì tốt hơn, thả chân tôi ra chút đi?”

Tôi lắc sợi dây quấn quanh chân hắn trước mặt hắn, nham hiểm.

“Không sao, tôi có đủ sức và cách để ép !”

10.

Tôi tìm thấy Chi Hàn Dạ thì ta trông không giống như đang gặp nguy hiểm không thoát ra , mà lại có vẻ đang ngủ ngon lành.

Tôi ngồi xổm trước mặt Chi Hàn Dạ, nghiêng đầu suy nghĩ, lòng thầm lo lắng, chết rồi, lẽ nào Chi Hàn Dạ bị Triệu Lâm hạ độc rồi?

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...