Cô ấy vừa vừa cúi đầu lướt điện thoại tìm kiếm, “Ngày đó khi vợ người ta đến tìm, tôi còn quay video lại mà.”
Bạch Gia Huệ đã xấu hổ đến mức muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức.
Thẩm Mộng không để yên, sang An Hạo Dương, “Mới chia tay đã có mới rồi à?”
“Không phải,” Bạch Gia Huệ đỏ mặt giải thích, “Tôi và An ca chỉ là đồng nghiệp.”
Cô ta rằng mình chỉ cờ ở gần đây, An Hạo Dương gọi ta đến ăn cùng.
” An ca,em đột nhiên nhớ ra mình còn chút việc, em xin phép đi trước, ở lại vui vẻ với bè nhé.”
Cô ta xong định bước đi bị Thẩm Mộng kéo lại.
Thẩm Mộng nửa lôi nửa kéo ta vào trong, “Đã đến rồi thì ở lại đi, không thiếu một đôi đũa của đâu.”
An Hạo Dương đen mặt, cũng lầm bầm bên cạnh.
“Tiểu Bạch, chúng ta trước đó đã sẽ đi cùng nhau rồi mà?”
Tôi nhịn , không để ý bước chân nên suýt nữa dẫm vào váy.
Lục Ninh nhanh tay đỡ lấy tay tôi, “Cẩn thận.”
Lúc tôi đã đứng vững lại thì mỉm cảm ơn với ấy.
Ngẩng đầu lên vừa vặn l thấy ngay khuôn mặt càng ngày càng khó chịu của An Hạo Dương.
Anh ta chằm chằm vào tay Lục Ninh đang giữ tay tôi, môi mím chặt.
Anh ta hừ một tiếng trong mũi, quay đầu bước nhanh vào trong.
Khi vào phòng tiệc, bè đã sắp xếp chỗ ngồi xong hết rồi .
Lục Ninh ngồi vào bàn tiệc chính, kéo tôi ngồi cạnh ấy.
An Hạo Dương và Bạch Gia Huệ ngồi ở góc gần cửa.
Mặt hai người bọn họ không thể gọi là dễ chịu.
Các món ăn lần lượt mang lên, Lục Ninh liên tục gắp thức ăn vào bát của tôi.
Có trêu, “Chỉ có Lục Ninh mới chăm sóc Trần Gia chu đáo thế.”
Lục Ninh ngại ngùng, “Thói quen thôi mà.”
An Hạo Dương lạnh lùng đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
Ôm tay dựa vào ghế, như đang cố nén cơn giận.
“Anh còn sao đang yên đang lành em lại đột ngột đòi chia tay, thì ra là . Chắc hai người đã thông đồng với nhau từ lâu rồi chứ gì?”
Lục Ninh dừng tay, cau mày, “Lão An này, cơm có thể ăn bậy bạ, lời không thể bậy.”
Tôi nhẹ, kéo tay Lục Ninh ra hiệu ấy ngồi xuống, không cần để ý đến ta.
Tôi vừa nãy đang ghé tai nghe Thẩm Mộng nhỏ, không ngờ An Hạo Dương lại kiếm chuyện.
Mặt tôi không chút cảm chăm chăm
“Chúng ta vì sao chia tay, cần tôi phải lại lần nữa không?”
Anh ta nhíu mày, đôi tay nắm chặt trên bàn nổi gân xanh.
Bạch Gia Huệ nhanh chóng tôi thấp giọng biện hộ, “Chị Gia Gia, An ca hôm nay gọi em đến cũng vì chuyện này.”
Cô ta đặt khăn xuống, đứng lên.
“An ca chị đã xem tin nhắn của bọn em, có lẽ chị đã hiểu lầm gì đó rồi.”
An Hạo Dương ngồi im, như thể đang chịu đựng nỗi oan lớn.
Bạch Gia Huệ giọng đau khổ, “Có những lời chỉ là , nếu chị không vui, em xin lỗi chị.”
Nói rồi, ta cúi đầu một cái thật sâu tỏ vẻ chân thành xin lỗi tôi nhiều lắm ấy.
Cảnh tượng này tôi bật thành tiếng
“Xin lỗi thì không cần đâu, hai người ở cùng nhau cho tốt là rồi.”
An Hạo Dương ngẩng đầu tôi, “Trần Gia, ý em là gì?”
Tôi cũng cố gắng tỏ ra chân thành hết sức có thể biểu đạt:
“Dù tôi cũng không hiểu sao lại nhắn tin liên tục với trai người khác, còn bảo ta tìm cớ ra ngoài đi chơi cùng .”
“Nhưng dù sao tôi và ta đã chia tay rồi, không cần đến phiền tôi nữa.”
Bạch Gia Huệ mặt trắng bệch, “Chị vẫn hiểu lầm bọn em rồi.”
Đúng là thích diễn trò yếu đuối vô tội, diễn cũng chuyên nghiệp đấy. Tôi quyết định thẳng.
“Các nam ở đây, nếu có đồng nghiệp nữ gửi ảnh nội y vào nửa đêm cho các , các sẽ trả lời thế nào?”
An Hạo Dương đứng bật dậy.
“Trần Gia! Em!”
Bạn bè thích xem náo nhiệt, một người nam tiếp lời.
“Tôi sẽ hỏi xem có phải gửi cho mỗi mình tôi không hay cho tất cả mọi người.”
Câu cả phòng rộ lên.
Bạch Gia Huệ đỏ bừng mặt, không biết nên đứng hay ngồi.
“An Hạo Dương, trả lời sao?”
Có người trêu chọc ta.
Mặt ta xám xịt câm nín, tôi đành trả lời thay.
“Anh ta ‘Anh có thể giữ bình tĩnh đến bây giờ là nhờ em chỗ tiếp nhiên liệu cảm ’.”
Lại một trận vang, có người không dừng .
“Là chỗ nào ?”
Bạch Gia Huệ mắt đỏ hoe, quay đầu chạy ra khỏi phòng.
An Hạo Dương đứng lên, mặt đầy lo lắng, muốn đuổi theo lại do dự.
Anh ta tức giận tôi trách móc, “Chỉ là bừa mà thôi, em có cần quá không?”
Có lẽ là vì dồn nén quá lâu, ta đá văng ghế ra.
“Anh còn nghĩ mấy ngày nay em giận dỗi có phải không quan tâm em đủ hay không?.”
“Trần Gia, em chỉ đợi sai để chia tay thôi đúng không?”
Ánh mắt ta càng thêm lạnh lẽo, chằm chằm vào Lục Ninh.
“Đây là có đường lui rồi phải không? Thấy không bằng người ta nên đá đi rồi bấu víu vào người khác à?”
Thẩm Mộng đập bàn, “An Hạo Dương, ăn cho cẩn thận.”
Tôi đưa tay giữ ấy lại, An Hạo Dương.
“Nói đến đây rồi, thì hãy cho rõ hết.”
“Anh chê tôi quản quá nhiều, tôi cúi xuống là lộ mỡ, ngày nào cũng do dự không biết có nên cầu hôn tôi hay không, vì sống với tôi đã cảm thấy chán rồi.”
Những lời này, ta không chỉ với Bạch Gia Huệ mà còn với nhiều người khác.
Tôi ta một cách sâu sắc.
“Anh lấy cớ là đồng nghiệp, là em tốt để ôm ấp nhau, sao tôi lại không thể đề nghị chia tay?”
Anh ta tức giận, ngực phập phồng.
“Nói xấu sau lưng là phải chia tay à? Ai mà không xấu sau lưng người khác vài câu?”
“Anh ở nhà chán, ra ngoài uống vài ly cũng sai sao?”
Tôi không thể không vỗ tay cho lý luận đảo lộn của ta, đúng là người ngu càn.
“Anh không sai, là tôi thấy ghét , ghét đến mức không muốn một chút nào nữa.”
Đảo mắt mọi người xung quanh rồi lại quay qua ta.
“Anh chê tóc tôi bạc, da chảy xệ, không đẹp như trước.”
“Anh rửa mặt mà không soi gương hay sao? Tự mình trong gương một chút có không?”
Thẩm Mộng không nhịn thành tiếng.
Cô ấy còn nghiêm túc thêm.
“An Hạo Dương, không phải tôi chứ, bây giờ dầu mỡ thật, ngán lắm.”
Bạn bè không nhịn , có người kéo An Hạo Dương ngồi xuống.
“Đều là học cũ, không có gì phải xấu hổ.”
“Người khác ít nhất cũng thành công rồi mới phóng túng, thì chưa đủ tầm đâu.”
Bạn thấy sao?