Tôi rất bình tĩnh, từ lúc chia tay đến giờ vẫn bình đạm như chả có chuyện gì đau khổ. Thế mà người mất kiểm soát cảm lại là thân của tôi.
Cô ấy tên là Thẩm Mộng, cũng là học đại học của tôi và An Hạo Dương, ngay lập tức gọi đến để nghe tôi kể.
Nghe xong, ấy bật ra vài câu chửi thề.
“An Hạo Dương mà cũng có hồng nhan tri kỷ á?”
“Không phải, cậu vừa ta tên Bạch gì cơ?”
Tôi gửi bức ảnh qua, ấy hớn hở bật video call cho tôi ngay lập tức.
“Đây không phải là lễ tân trước đây của công ty mình sao? Nổi tiếng là bình giữ nhiệt, chỉ cần dùng chút nhan sắc là đồng nghiệp nam đều thân thiết với ta”.
Tôi chợt nhớ lại những câu chuyện phiếm về công ty trước kia ấy kể.
Có một lễ tân trẻ trung, thường xuyên gửi những tin nhắn dài đêm khuya cho sếp.
Chẳng lẽ là ta?
Thẩm Mộng vỗ đùi, “Chính là ta, từng bị bắt quả tang ngay tại trận.”
Tôi suýt bật , thầm nghĩ sao Bạch Gia Huệ lại để mắt đến An Hạo Dương.
Có lẽ ta từng có chút phong độ, giờ chỉ còn cái bụng bia tròn trịa và mái tóc bết dầu.
Trước đây vì ta nên những thay đổi này tôi đều có thể bỏ qua.
Nhưng bây giờ, đã phai nhạt theo thời gian.
Nhớ lại An Hạo Dương, ấn tượng trong tôi chỉ còn là những lời phàn nàn không dứt.
Anh ta dường như sợ tôi sẽ không thấy bài đăng trên mạng xã hội của ta.
Móc mỉa chỉ trích tôi mà còn tag tên của tôi vào, chưa từng thấy ai chia tay lại hậm hực như .
Trong ảnh, ta đứng giữa phố vào lúc nửa đêm, dáng vẻ đơn lạnh lẽo.
Nhưng những túi nhựa đỏ xanh lổn ngổn bên cạnh lại tăng thêm sự hài hước.
Tôi bấm like dưới dòng bình luận của một người : “Bị người năm năm đuổi ra khỏi nhà à.”
Và viết bình luận, “Tiểu Bạch chụp à? Sắp đặt hoàn cảnh, đánh giá kém.”
Anh ta nhanh chóng xóa bài đó đi.
Liên tục gửi tin nhắn cho tôi.
“Trần Gia, cho dù em có cầu xin cũng đừng mong quay lại.”
Tôi đặt điện thoại xuống, không kiềm lật mắt.
Cầu xin ta? Tôi cầu xin ta cách xa tôi còn không kịp.
Ba ngày đầu sau khi chia tay, An Hạo Dương liên tục cập nhật mạng xã hội.
Anh ta trông tự do phóng khoáng, như con ngựa hoang bị đứt dây cương .
Gia đình ta có tiền sử tiểu đường, tôi thường kiểm soát chặt chế độ ăn uống vì không thể bắt ta tập thể dục , ta quá lười.
Giờ chia tay rồi, ta muốn biến trang cá nhân của mình thành kênh ăn uống.
Đồ ăn nhiều đường và dầu mỡ khiến gương mặt ta ngày càng giống bánh bao.
Trong video, một bàn tay thon thả xuất hiện, cũng không khó đoán là của ai.
Có người bình luận khen ngợi ta mới chia tay đó mà đã nhanh chóng có người mới.
Anh ta lại đáp, “Anh , tôi không phải loại người đó đâu.”
Thẩm Mộng thêm vào một dãy biểu tượng lớn.
Không biết ấy đụng trúng dây thần kinh nào của ta mà khiến hắn tức giận xóa bài.
Tôi mỗi ngày lướt xem vòng bè của mình như chiến trường, không cẩn thận là thấy An Hạo Dương mất bình tĩnh nổi điên.
Một tuần sau khi chia tay.
Tôi đã phục hồi lại cuộc sống, đi gym đều đặn.
Chỉ đăng một bức ảnh mồ hôi nhễ nhại trên máy chạy bộ.
Có một học bình luận, “Trần Gia, trông cậu thật tuyệt.”
An Hạo Dương đã im lặng hai, ba ngày nay lại nhảy vào.
Anh ta bình luận đầy mỉa mai.
“Chắc chưa thấy ấy lúc không trang điểm, đôi khi mình bị giật mình tỉnh giấc.”
Bạn học đáp lại bằng biểu tượng .
“Tốt quá, tuần sau có buổi họp lớp, Lục Ninh cũng về nước.”
An Hạo Dương càng chua chát đáp trả.
“Ba, bốn năm không về nước, sao mình vừa chia tay ta đã về ?
Tôi chẳng biết gì.
Thẩm Mộng gọi điện đến, phát một tràng lời chửi thề.
“An Hạo Dương định gì? Hắn đang bôi nhọ cậu đấy.”
Tôi nghĩ ta chỉ là miệng không biết giữ kẽ mà thôi.
Đến lúc gặp mặt trực tiếp, nhóm của tôi chắc chắn sẽ khiến hắn ta không giữ bình tĩnh nổi đâu.
Đến buổi họp lớp, tôi trang điểm kỹ lưỡng.
Mặc chiếc váy hở lưng đầy táo bạo và quyến rũ.
Khi bước xuống xe, tà váy tung bay trong gió, Thẩm Mộng huýt sáo tán thưởng.
“Lục Ninh mà thấy cậu, chắc hối hận đến xanh ruột.”
Tôi nhạt. Hôm nay tôi không phải đến vì ấy.
Tôi biết An Hạo Dương dù có cứng đầu đến mấy thì hôm nay ta cũng sẽ đến, gặp nhau lúc này tôi nhất quyết không để ta chiếm ưu thế.
Lục Ninh thì tôi thực sự không nghĩ đến.
Ngày xưa Lục Ninh cùng khoa với tôi, có theo đuổi tôi hai năm, trước khi ra nước ngoài còn hỏi.
“Trần Gia, mình không có chút cơ hội nào sao?”
Lúc đó An Hạo Dương luôn kè kè bên tôi, giữ chỗ, mua cơm, đủ việc.
Nên đã cản hết mọi cơ hội của những người theo đuổi khác.
Nghĩ lại chuyện cũ tôi cảm thấy có chút tiếc nuối và hối hận.
Nếu biết trước ta sẽ trở thành người như bây giờ, lúc đó tôi không nên dễ dàng đồng ý lời hẹn hò của hắn.
Đến nhà hàng đã hẹn, từ xa đã thấy Lục Ninh đứng đợi.
Xe vừa dừng, ấy đã bước nhanh đến mở cửa cho tôi.
Một tay giữ nóc xe, gương mặt nụ rạng rỡ, “Trần Gia, lâu rồi không gặp.”
Sắp ba mươi tuổi, Lục Ninh trông vẫn như xưa.
Ánh mắt trong trẻo, dáng người vẫn giữ tốt, phong cách thời trang vẫn đẹp.
Đúng là không so sánh thì không có đau thương, tôi liếc An Hạo Dương đang đứng phía xa với vẻ mặt lạnh lùng.
Trong buổi họp lớp mà ta lại mặc quần đùi và áo phông rộng thùng thình, giống ông ngồi tàu điện xem điện thoại.
Phiền hơn nữa là ta còn dắt theo Bạch Gia Huệ.
Khi tôi đi ngang qua ta thì nghe thấy ta hừ một tiếng.
“Hẹn hò với năm năm, chưa thấy em ăn diện bao giờ.”
“Lục Ninh có mặt mũi lớn thật, em ăn diện cứ như tiếp viên cao cấp .”
Bạch Gia Huệ khúc khích.
Nhưng khi thấy Thẩm Mộng, nụ của ta lập tức cứng đờ.
Thẩm Mộng lớn giọng chào hỏi.
“Bạch Gia Huệ? Trùng hợp thật, không phải đang sinh con cho Tổng giám đốc Hà à?”
Cô ấy kéo tay Bạch Gia Huệ, từ đầu đến chân.
“Chà chà, giữ dáng tốt thật, không ra là đã từng sinh con.”
Bạn bè xung quanh đều ngạc nhiên .
Mặt An Hạo Dương xị xuống.
Bạch Gia Huệ đỏ bừng mặt, ấp úng.
“Thẩm… Thẩm Mộng, đừng lung tung, tôi và Tổng giám đốc Hà không có gì.”
Thẩm Mộng rạng rỡ, giọng không hề hạ.
“Tôi lung tung gì chứ, Tổng giám đốc Hà không phải vì mới ly dị sao?”
Bạn thấy sao?