5
Linh Tiếu Tiếu là mối đầu của Châu Bình, cũng là người phụ nữ trong đoạn video đang ôm ở trung tâm bán nhà. Châu Bình bị sốc, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Tôi mở điện thoại, cho xem đoạn video đã gửi cho tôi.
Ban đầu định chối, khi thấy video, không thêm gì. Lát sau, mới nôn nóng giải thích.
“Nghe , không phải như em nghĩ đâu. Hôm đó cờ gặp ấy ở trung tâm, ấy cũng đang đến xem nhà.”
“Vậy à?”
“Thật mà. Nếu em không thích sống cùng khu với ấy thì chúng ta sẽ chọn nơi khác, em muốn mua ở đâu cũng .”
“Không mua nhà ở khu đó có không?”
Châu Bình như đã quyết định: “Được, em muốn thế nào cũng .”
Tôi xóa đoạn video ngay trước mặt : “Em biết mà, chỉ là hiểu lầm thôi. Em tin sẽ không bao giờ ngoại .”
Châu Bình gượng gạo, vẫn gật đầu đồng ý.
“Đúng thế, ai chứ thì không bao giờ có chuyện đó. Hôm ấy chỉ cờ gặp thôi. Cô ấy đang mang thai, sợ ấy ngã nên mới đỡ thôi.”
Châu Bình càng càng giống như thật. Anh nghĩ tôi đã xoá video, không còn bằng chứng đối chất nữa.
“Thì ra ấy đang mang thai nhỉ.”
“Ừ, cũng tội nghiệp ấy, chồng thường xuyên đánh đập, vừa ly hôn thì phát hiện mình mang thai.”
“Vậy là ấy sẽ phải nuôi con một mình?”
“Đúng thế.”
“Chồng cũ của ấy chắc giàu lắm?”
Châu Bình ngạc nhiên, chưa hiểu ý tôi: “Sao cơ?”
“Ly hôn rồi lại phải nuôi con, mất một hai năm không thể đi , thế mà vẫn có tiền mua nhà lớn thế, chắc chia kha khá.”
Anh cúi mặt, ấp úng đáp: “Có lẽ là nhiều.”
“Tối nay ở nhà hay lại thêm?”
Châu Bình ngẩng lên, thấy tôi vẫn bình thản, lập tức lấy lại tinh thần.
“Anh về là để chia sẻ tin tốt này với em.”
“Để em sắp xếp quần áo cho .”
Tôi thu dọn đồ đạc cho Châu Bình, đưa cho vali.
“Để em tìm thêm vài khu nữa xem sao, chọn xong rồi mình quyết định.”
“Cảm ơn vợ nhé.”
Anh xách vali rời đi, còn chào hỏi hàng xóm ở cửa.
Hàng xóm hỏi sao lại đi công tác nữa, đáp lại: “Sẽ sớm thôi, sắp tới tôi không phải đi công tác nữa đâu.”
Tôi lên ban công, xuống bên dưới, không lâu sau thì thấy đi xuống, xách vali chạy về phía người phụ nữ đang đứng đợi ở cửa ra vào. Linh Tiếu Tiếu ngước lên, thấy tôi đang xuống. Dù không thấy rõ nét mặt ta, tôi vẫn đoán vẻ đắc ý trên khuôn mặt ấy.
Tôi quay lại phòng, rót ly rượu vang rồi lên mạng tìm kiếm vài khu nhà. Đêm đó, điện thoại tôi xuất hiện cầu kết từ Linh Tiếu Tiếu, tôi chấp nhận.
“Chị Nguyệt, em là Tiếu Tiếu, mai chị có rảnh không? Em mời chị ăn cơm.”
“Tốt thôi.”
—---
Bạn thấy sao?