2
Phần lớn thời gian, tôi ở nhà một mình.
Tôi rất thích ban công căn nhà này, rảnh rỗi pha một ấm trà, ngắm công viên nhỏ bên ngoài cửa sổ, cảm thấy rất thư thái.
Bạn bè không hiểu nổi lựa chọn của tôi, lần nào gặp cũng chê bai Châu Bình.
Tôi chỉ đáp: “Anh ấy thực ra rất tốt, tiền nhà đều do ấy lo, tôi muốn sửa sang nhà một chút, ấy cũng không ngại.”
Nghe tôi thế, bè lại thở dài ngao ngán.
“Trang trí thế nào cũng chỉ là nhà , người theo đuổi cậu lúc trước có thiếu gì người giàu, ít nhất cũng có thể trả nổi khoản đặt cọc mua nhà. Lấy ví dụ nhà cậu đang , mỗi tháng trả tầm năm, sáu nghìn là đủ, cần gì phải đến mười nghìn?”
Tôi đứng dậy rót trà cho .
“Chủ nhà rất dễ tính, tôi muốn sửa sao cũng nên hơi đắt một chút.”
Bạn tôi lắc đầu: “Cậu đúng là có máu đương mù quáng, không cứu nổi nữa rồi.”
“Chồng ơi, lương có chưa? Đến lúc đóng tiền nhà rồi đấy.”
Tiền nhà của chúng tôi trả theo tháng, hôm nay là ngày đóng tiền.
Kết hôn năm năm, chúng tôi vẫn ở căn nhà này.
Châu Bình có vẻ không vui: “Sao nhanh thế, lại đến ngày đóng tiền rồi?”
“Ba tháng đóng một lần, cũng là em xin xỏ chủ nhà đấy, chứ người ta đòi đóng trước nửa năm cơ.”
Ngày đóng tiền trùng với ngày lĩnh lương, tôi biết có tiền.
Châu Bình liếc điện thoại rồi : “Vợ ơi, hay mình đổi nhà đi, tìm hiểu rồi, khu này mỗi tháng chỉ tầm sáu nghìn thôi.”
Tôi vui mừng hỏi lại: “Chồng tính mua nhà rồi à?”
Châu Bình khựng lại, không tiếp nữa.
Tôi cầm điện thoại lên, bắt đầu lên kế hoạch.
“Gần đây em xem mấy căn nhà rất ổn, vị trí và kiểu dáng đều đẹp, đặt cọc cũng không nhiều, khoảng ba trăm nghìn là đủ.”
Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của tôi, ánh mắt thoáng tránh né.
“Em biết công việc nhiều tiệc tùng, nên trong tay chẳng còn lại bao nhiêu.”
Tôi rưng rưng: “Vậy còn tiền nhà thì sao?”
“Đừng lo, để gọi cho mẹ.”
Anh vào phòng gọi điện, không biết với gia đình ra sao, khi trở ra, chuyển cho tôi bốn vạn.
“Tiền nhà chuyển rồi, đây là sinh hoạt phí tháng này.”
“Chồng tốt quá, em ra ngoài mua đồ, tối nay sẽ nấu một bữa thật ngon cho .”
Châu Bình đã ra đến cửa để đi : “Không cần đâu, tối phải thêm, em mua gì ngon tự ăn nhé.”
“Anh việc cả đêm, lại còn đi công tác luôn sáng hôm sau, ít nhất nửa tháng mới về.”
Ngồi trên ban công, người giúp việc mang đến cho tôi một bàn thức ăn ngon mắt. Tôi chụp ảnh đăng lên mạng với dòng trạng thái: “Chồng phát lương xong đã chuyển ngay tiền cho mình, thương vợ lắm.”
Chẳng bao lâu sau, Châu Bình đã bấm "thích" và còn chuyển thêm 8888 tệ với lời nhắn: “Vợ vất vả rồi, mua cái túi đi nhé.”
Tôi vui vẻ nhận tiền, đăng thêm một bài nữa lên mạng. Nhiều bè chung của chúng tôi bình luận khen ngợi Châu Bình hết lời. Tôi cũng mỉm , công nhận chồng thật tốt.
—-
Mẹ chồng đến thăm tôi, bà vốn không ưa tôi, trước khi kết hôn đã nhiều lần muốn Châu Bình chia tay tôi. Tôi biết số tiền sính lễ 188.000 tệ khi kết hôn là do Châu Bình tự dành dụm, ban đầu định để trả tiền cọc mua nhà, sau khi đưa sính lễ thì không còn đủ nữa.
“Mẹ đến mà không báo trước, để con ra đón ở bến xe,” tôi ân cần .
Mẹ chồng đưa túi cho tôi: “Châu Bình không với con sao?”
“Chắc do công việc bận quá nên ấy quên.”
Tôi vội cầm lấy túi của mẹ chồng, rót cho bà ly nước mật ong. Mẹ chồng ngồi xuống ghế, mắt dòm ngó xung quanh như thường lệ, tìm kiếm dấu vết của người đàn ông nào đó, sợ rằng tôi sẽ ngoại khi Châu Bình đi vắng.
“Châu Bình tốt như , sao con lại có thể phản bội ấy?” tôi nghĩ thầm.
Không thấy điều gì khả nghi, mẹ chồng quay sang tôi.
“Hai hôm trước Châu Bình gọi điện hỏi vay tiền, nó việc không dễ dàng, sao con không đổi căn nhà khác rẻ hơn một chút?”
“Mẹ đúng, con cũng định . Mỗi tháng chúng con trả tiền cao như , chẳng phải giúp người khác trả góp sao? Chi bằng mua một căn nhà của chính mình.”
Bạn thấy sao?